Bác sĩ thầm thở dài, Nữu không nghe thấy nhưng Cường Tử nghe, hắn cũng thở dài, nói, đại ca, Anh Anh nói cái thai này của cô ấy không giữ được, chính sách quốc gia đang rất nghiêm ngặt.
Bác sĩ không nói gì, căn phòng rơi vào im lặng, Nữu đứng yên một tư thế hồi lâu, lúc này tìm kiếm Hổ Bì là điều duy nhất cô muốn làm. Cô chỉ ru rú trong phòng ngủ hoặc đứng trên ban công phía trước ngắm cây lưỡi hổ và vẹt yến phụng.
Cường Tử đứng dậy đi rót trà đưa cho bác sĩ rồi tự mình uống ừng ực, nói, tối nay em sẽ hỏi cô ấy, ngày mai chúng ta về thôn xem sao, đại ca, nhà của anh cần phải lợp lại, còn chị dâu nữa, em đã để lại số điện thoại và địa chỉ cho họ rồi, sao lại không có tin tức gì.
Bác sĩ cười khổ, nói, em à, trong thôn không có điện thoại, được mấy người biết viết thư? Dù chị dâu em có phát điên trở về cũng không có phương tiện thông báo cho chúng ta.
Cường Tử ngẩn người một lúc rồi nói, phải, ngày mai chúng ta về hỏi thăm, chắc chắn sẽ có tin tức.
Tối hôm đó, điện thoại của Cường Tử reo lên, là Anh Anh, nói, em đang đợi anh ở cửa hàng kính Đại Minh trước cổng khu chính quyền huyện. Cường Tử gọi bác sĩ đi ra ngoài ăn cơm, bác sĩ nói, anh không đi đâu, ba người bọn anh nấu gì đó ăn cũng được, em đừng uống rượu, nhớ lái xe cẩn thận.
Mặc dù Anh Anh vẫn giữ được phong thái bình tĩnh và nghiêm nghị nhưng Cường Tử lại giống như trái mận chín ngát hương thu hút cô ta, còn là một trái mận có cả hương lẫn sắc. Chiếc xe sang trọng của Cường Tử lướt đi trong dòng xe bò xe ngựa, xe máy kéo, xe tải nhỏ và xe jeep, dừng lại bên cạnh cô ta, Cường Tử mở cửa bước ra, toàn thân rực rỡ ánh hoàng hôn, còn rực rỡ hơn cả rặng mây chiều. Anh Anh choáng váng một lúc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play