Nữu và Cường Tử đi ra ngoài, cô nắm tay Cường Tử, Cường Tử dẫn cô đến một nơi lớn hơn có đầy bàn ghế, năm bàn đầy người ngồi. Nữu ngồi bên cạnh Cường Tử, cười vui vẻ, mọi người đều gọi cô là chị dâu. Nữu cảm thấy, bất cứ ai gọi cô là chị dâu đều là bạn thân thiết của Cường Tử, đều là người tốt.
Cường Tử đứng lên nói gì đó mà Nữu nghe không hiểu, sau đó mấy chục người đàn ông bắt đầu uống rượu, cười đùa như điên.
Nữu và Cường Tử về nhà rất muộn, lần đầu tiên Cường Tử uống nhiều như vậy, hắn nôn trên đường về nhà. Về đến nhà Nữu lấy khăn lau cho hắn, rửa chân cho hắn rồi đỡ hắn lên giường.
Cường Tử dựa vào gối, nhìn Nữu bận rộn dưới sàn nhà, hắn rất muốn hỏi, em có vui không?
Nhưng không cần hỏi làm gì, từ khi sống với hắn, dù lúc chạy trốn khỏi quê khổ cực đến đâu cô vẫn luôn tươi cười.
Cường Tử muốn nói, thực sự có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hắn không biết nói như thế nào, cảm thấy hơi ngột ngạt trong lòng.
Cuối cùng Cường Tử nói, em lên đây, anh cho em nhóc con.
Cả mùa đông không cảm thấy lạnh, Cường Tử đọc kỹ từng chữ trong tài liệu Đại hội lần thứ XI trên báo, nghe đài phát thanh, hắn cảm thấy trong lòng sáng rực, có những điều đang âm thầm cải cách, không có ai để ý tới công việc trong phân xưởng của hắn, chỉ có ngày càng nhiều ánh mắt ngưỡng mộ. Cũng không ai nói hắn đi theo con đường tư bản chủ nghĩa, là một nhà tư bản.
Mùa xuân đến sớm. Đó là mùa xuân năm 1979, mùa xuân này được ghi dấu mãi mãi vào lịch sử Trung Quốc vì người đàn ông đó đã vẽ một vòng tròn bên bờ biển miền Nam Trung Quốc*. Mùa xuân này, vòng tròn của ông đã khiến trái tim không yên của Cường Tử "thình thịch" một tiếng mà an ổn trở lại. Dưới sự động viên của Vương Trường Nghĩa và Vương Tiêu, Cường Tử thành lập nhà máy gỗ đầu tiên trong thành phố.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT