Trên xe lửa, hiếm khi được yên tĩnh một mình, ngắm nhìn ruộng đồng, núi rừng, mảng lớn hoa màu ngoài cửa sổ lướt qua, trong lòng Cường Tử ngổn ngang trăm mối.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Nữu, khuôn mặt cô đỏ hây như quả táo, chỗ đỏ thì rất đỏ, chỗ trắng thì rất trắng, nhưng cổ thì đen xì, đôi mắt vừa to vừa sáng nhưng lại không có thần, cứ ngơ ngẩn nhìn hắn, hai bím tóc cô rối bù, đáy lòng hắn cảm thấy tức giận, lại càng thấy buồn bã, sao chị gái có thể rước về cho hắn một cô vợ ngốc. Lại nhớ đến chuyện chị đòi sống đòi chết ép hắn cưới Nữu, nhớ lại đêm kết hôn đã đánh Nữu một bạt tai, Cường Tử thở dài. Người vợ ngốc này chẳng hiểu chuyện đời, vậy mà không ngờ bọn họ lại cùng nhau đi đến được hôm nay, cô còn sinh cho hắn con trai và con gái.
Có đủ nếp đủ tẻ rồi, hắn còn mong cầu gì hơn nữa? Cũng không biết vì sao từ lúc nhìn thấy cái "chim" của con trai, hắn cảm giác mình như đã trở thành một người khác. Lúc có Xuân Yến hắn đã vô cùng mãn nguyện, bây giờ lại còn có con trai. Cường Tử khẽ nhếch miệng, nghĩ thầm, mẹ kiếp, vậy là giờ hắn đã có đời sau.
Trên suốt chặng đường này, Cường Tử suy nghĩ rất nhiều. Một tháng ở Đông Ninh thật sự thu hoạch không ít, cuộc sống yên bình, đọc nhiều sách về quản lý kinh doanh và quan hệ xã hội, hắn cảm thấy trước đây mình ngưỡng mộ Trương tổng, hiện giờ nghĩ lại một chút, chỉ cần giậm chân nhảy lên một chút là đủ bắt kịp.
Cường Tử không ngừng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Tất cả vấn đề đều nằm ở con người. Công việc là do con người làm, nếu không giải quyết được vấn đề con người thì không thể làm tốt công việc. Hắn hiểu rất rõ vấn đề then chốt nhất ở các nhà máy của mình chính là nằm ở mấy người anh em của hắn, lần này trở về hắn phải trực tiếp xuống tận phân xưởng sản xuất, xem lại tình hình quản lý sản xuất, thăm dò suy nghĩ và động thái của công nhân, lòng người không phục thì sớm muộn gì cũng giống những yêu quái bị Tôn Ngộ Không đánh hiện nguyên hình.
Cứ như thế, một ngày một đêm ngồi trên xe lửa, Cường Tử nghĩ mệt rồi thì nằm ngủ, tỉnh dậy ăn chút gì đó rồi tiếp tục suy nghĩ, con người tĩnh tâm mới là lúc sáng suốt nhất, khi bước xuống xe, hắn cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng khoan khoái.
Một giờ chiều hơn, Cường Tử gọi điện cho Trương tổng, giọng nói uể oải của Trương vang lên, nhưng nghe thấy là Cường Tử thì lập tức tỉnh táo, hỏi cậu đang ở đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT