Trước kia cô cũng chỉ thấy trong tin tức có đưa những đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, lúc đó cô đã cảm thấy rất khó có thể tiếp thu được, mà giờ thời tiết như này, là dạng bố mẹ như thế nào mới có thể đem cốt nhục thân sinh bỏ trên nền tuyết.
Đứa nhỏ cũng chưa được đưa ra, thì Quý Thần Nham đã đến bệnh viện trước.
Dì Lưu không đuổi theo Khương Tuệ Ninh, mà trực tiếp chạy về nhà báo cho Quý Thần Nham biết tình hình trước, không nghĩ anh cũng không chờ xe của thư ký đến đón, mà trực tiếp đến bệnh viện luôn.
Khương Tuệ Ninh nhìn tuyết trên vai Quý Thần Nham, liền đi nhanh đến đến giúp anh phủi xuống, hỏi: "Sao anh lại qua đây? Vết thương của anh sao rồi?"
Quý Thần Nham xem nhìn mặt cô đều đã vì lạnh mà đỏ ứng hết lên, thì liền đem khăn quàng của mình lấy xuống rồi quàng lên cho cô: "Anh không sao, đứa nhỏ đâu?"
"Vẫn còn ở bên trong, nhưng mà bác sĩ nói không sao, vẫn còn sống."
Quý Thần Nham gật đầu,"Vấp ngã có đau không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play