Sắc mặt Thái Văn Thân trở nên khó coi, nói: "Mấy ngày trước tôi đã đi thăm mẹ cháu, mộ phần của cô ấy đều là cỏ dại, cháu nên đi thăm cô ấy một lần, nói thế nào thì cô ấy cũng là mẹ cháu." Anh ta không cần Quý Tử Thư làm gì, chỉ cần đến đó thăm Phùng Giai một lần cũng không phải quá phận.
Quý Tử Thư lạnh lùng cười một tiếng: "Nếu chú rảnh rỗi như vậy thì cứ đào bà ta lên mang về sân nhà mình mà chôn, bất cứ lúc nào cũng có thể chăm sóc bà ta."
Nói xong, cậu quay người bế hai em gái lên, nói với Khương Tuệ Ninh: "Chúng ta đi thôi!"
Thái Văn Thân không ngờ đứa bé này tuy còn nhỏ nhưng còn tàn nhẫn hơn cha mình, thật sự khiến anh ta phải nghẹn họng.
Vốn dĩ nói rằng dạo chơi thêm một vòng rồi đi về nhà, kết quả lại gặp phải Thái Văn Thân, mọi người cũng không còn tâm trạng muốn đi dạo nữa. Đặc biệt là Quý Tử Thư, sắc mặt của cậu tối như mực, mãi đến khi đã lên xe, Khương Tuệ Ninh mới hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"
"Không có việc gì." Nếu nói Quý Tử Thư tức giận bao nhiêu thì không không phải, trong lòng cậu Phùng Giai không thể khiến cậu nổi lên một gợn sóng nào, cậu chỉ chán ghét Thái Văn Thân xen vào chuyện của người khác.
Trên xe, hai đứa bé có thể đã nhìn ra tâm trạng anh trai mình không được tốt lắm. Đặc biệt là Điềm Điềm, cô bé lập tức an ủi anh trai mình: "Anh, anh đừng không vui như vậy! Người vừa rồi là người xấu, sau này Điềm Điềm lớn lên sẽ giúp anh đánh ông ta."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT