"Không có, không có, ngài có thể lại đây chính là vinh hạnh của bệnh viện chúng tôi, sao có thể nói là quấy rầy hay không quấy rầy." Tôn viện trưởng nói xong thì ngừng một chút, sau đó cẩn thận hỏi: "Có thể cho tôi hỏi một câu không, việc riêng của thư ký Trần là gì vậy?"
Trần Huy không giấu giếm, duỗi tay giới thiệu Khương Tuệ Ninh: "Vị này chính là đồng chí Khương, vợ của thủ trưởng Quý. Hôm nay tôi và đồng chí Khương lại đây thăm hỏi mợ của cô ấy, cũng chính là bác sĩ Từ, bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện các ông."
Việc Quý Thần Nham cưới vợ không phải bí mật của khu ba, thậm chí cũng không phải bí mật của Đông Thành.
Có rất nhiều người ở Đông Thành biết chuyện này, nhưng mà khi mọi người nghe nói Khương Tuệ Ninh chính là vợ mới của Quý Thần Nham thì đều không nhịn được sôi nổi để lộ biểu cảm ngạc nhiên.
Thiên ạ, cháu gái của bác sĩ Từ thế nhưng gả cho Quy Thần Nham của Đông khu ba.
Viện trưởng vừa nghe vậy vội vàng vươn tay ra, vô cùng cung kính chào hỏi Khương Tuệ Ninh: "Đồng chí Khương, chào ngài, chào ngài."
Khương Tuệ Ninh:...
Sao còn dùng đến từ ngài?
Rốt cuộc thân phận của Quý Thần Nham khủng khiếp đến mức nào chứ? Chắc chắn cô sẽ không mặt dày đến mức cho rằng viện trưởng là đang nể mặt mình, rất rõ ràng, người ta là nể mặt người đàn ông phía sau cô.
Bất quá mặt mũi này cũng lớn thật đấy, trước kia cô nằm mơ cũng không dám mơ thấy cảnh tượng này.
Một bên Lưu Nghiêu cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Trong Đông Thành có ai là không biết Quý Thần Nham.
Từ Ngọc Trân thế mà lại là mợ của vợ Quý Thần Nham, vốn dĩ cô ấy đã có danh tiếng tốt, hiện tại lại có mối quan hệ này, mình còn tranh giành lại không? Đừng nói tranh, chắc là trước kia bà ta cũng không xem mình là đối thủ đúng không?
Vậy những việc mình làm gần đây chẳng phải đều là trò hề sao? Chắc chắn Từ Ngọc Trân đã biết từ, cho nên vẫn luôn ở một bên xem trò hề của mình.
Nghĩ đến đây, Lưu Nghiêu cắn chặt hàm răng đến mức gần đứt đoạn, một con nhóc miệng còn hôi sữa thì sao có thể gả cho Quý Thần Nham chứ? Chẳng lẽ là ỷ vào gương mặt như hồ ly tinh kia? Mọi người đều nói Quý Thần Nham là nhân vật lớn, nhưng cũng chỉ là một người nông cạn.
Trần Huy lại rất bình tĩnh, cho Khương Tuệ Ninh một ánh mắt khẳng định. Khương Tuệ Ninh vội quay lại dáng vẻ thong dong như vừa rồi, vươn tay mỉm cười đáp lại một câu: "Viện trưởng, chào ngài."
Hình như cô thoáng nhìn thấy thư ký Trần nhìn mình với ánh mắt tán thưởng, đây là khen cô giả vờ thành công sao?
Khương Tuệ Ninh nhìn dáng vẻ kinh sợ của viện trưởng, tức thì cảm thấy hình như cáo mượn oai hùm cũng rất sảng khoái
Lại nhìn Lưu Nghiêu co đầu rút cổ ở một bên, từ khi mình xuất hiện, biểu cảm trên gương mặt bà ta thay đổi rất xuất sắc.
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật sự quá ấu trĩ, nhưng lại có chút sảng khoái là chuyện như thế nào đây?
Mặc kệ, dù sao cô cũng thật sự là vợ của Quý Thần Nham.
Bởi vì cô đến, nên viện trưởng cố ý cho Từ Ngọc Trân được nghỉ một ngày.
Nhìn đến quà tặng chồng chất trong văn phòng, cô lại gọi tới người của bộ hậu cần tới giúp đỡ đọn đồ vật về nhà của Từ Ngọc Trân.
Thư ký Trần thì bị viện trưởng ba thỉnh bốn mời mời vào văn phòng nói chuyện. Còn Khương Tuệ Ninh một mình cùng mợ về nhà.
Từ khi biết cháu rể của Từ Ngọc Trân chính là Quý Thần Nham, mọi người đều nhìn bà với ánh mắt tràn ngập tôn trọng, giống như bác sĩ Từ đã là chủ nhiệm rồi vậy, biến hóa thật còn nhanh hơn cả trợn trắng mắt.
Nhưng mà Từ Ngọc Trân lại không bất cứ hành vi kiêu ngạo nào, vẫn vô cùng bình tĩnh thonh dong, bởi vì trong mắt bà chỉ có cháu gái, bà cũng không muốn mượn bất kỳ quan hệ nào của cháu rể.
Có sự đối lập này làm Khương Tuệ Ninh phát hiện tư tưởng giác ngộ của mình vẫn quá thấp.
Sau khi trở lại nhà mợ, Khương Tuệ Ninh cho rằng mình có thể nhìn thấy cậu và ông ngoại, kết quả đi đến nhà mợ rồi mới nghe mợ nói cậu được nhà máy cử đi học tập, ông ngoại thì đi nông thôn khám bệnh cho người ta, ngay cả hai người anh họ cũng tạm thời không ở Đông Thành.
Tương đương trong nhà chỉ có một mình mợ.
Được rồi, thật sự quá không khéo.
"Không có việc gì, hiện tại ở gần, chờ bọn họ trở về, mợ sẽ bảo anh họ lớn của cháu đi đón cháu, đến lúc đó cũng mời chú rể mới cùng nhau lại đây, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm." Từ Ngọc Trân sợ cháu gái mất mát, nên đã lên tiếng an ủi nói.
"Dạ." Khương Tuệ Ninh gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi, Ninh Ninh, cháu và nhà với mợ, mợ có cái này muốn cho cháu." Từ Ngọc Trân nói rồi nắm Khương Tuệ Ninh đi vào phòng.
Sau khi vào phòng, bà lấy xuống một miếng gỗ rộng chừng nửa thước trên đỉnh tủ quần áo.
Sau khi mở ra lại lấy một hộp nhỏ nửa thước ở bên trong ra và đưa cho Khương Tuệ Ninh, nói: "Ninh Ninh, đây là của hồi môn ông ngoại cháu chuẩn bị cho cháu, mau mở ra xem thử đi."
Khương Tuệ Ninh vươn tay ra mở cái khóa hộp làm bằng đồng, mở nắp ra, sau đó lập tức mở to hai mắt nhìn.
Năm thỏi vàng rộng chừng hai ngón tay, dài một lỏng tay ánh vào trong đôi mắt của cô.
Một con ngỗng điêu khắc bằng ngọc to chừng bàn tay, còn có hai sợi dây chuyền trân châu, một chiếc nhẫn đá quý, một vòng thay bằng ngọc lục bích trong sáng xinh đẹp.
Không phải trong sách viết ông ngoại cô sinh ra trong gia đình nghèo khó sao? Chắc không phải là có hiểu lầm gì với từ gia đình nghèo khó đấy chứ?