Bà ấy nổi tiếng là người khó tính, mới được phân phối tới bệnh viện Đông Thành không lâu đã truyền cái tiếng ấy ra ngoài, chỉ là vì tay nghề bà ấy tốt nên mọi người mới không để ý, ai có bản lĩnh thì tính tình cũng sẽ khó chịu thôi, ai bảo người ta có năng lực chứ.
Lưu Nghiêu bị nói mà sắc mặt tái nhợt, nếu để bà ta lên làm chủ nhiệm thì Từ Ngọc Trân chính là người đầu tiên bị xử lý, chỉ là người được điều tới từ nơi khác thôi, dựa vào đâu mà gần đây luôn đè đầu bà ta chứ.
"Ấy chà, là tôi quan tâm cô thôi bác sĩ Từ, sao cô lại mắng người chứ? Có ai trong bệnh viện không biết cô đối xử tốt với cháu gái của mình đâu, con bé chưa gả tới đây đã chuẩn bị đồ xong rồi, kết quả bây giờ kết hôn lâu như thế rồi mà con bé ấy vẫn chưa tới thăm cô lần này, đây là loại cháu gái gì thế này."
Lúc Lưu Nghiêu nói chuyện còn cố ý đứng ở cửa, lớn tiếng nói ra ngoài.
Từ trước tới nay Từ Ngọc Trân chưa từng khoe chuyện cháu gái gả cho lãnh đạo Bộ quân đội, là lúc biết tin cháu gái sẽ gả tới thành phố Đông, có đồng nghiệp nhìn thấy bà ấy chuẩn bị quà cưới, đồng nghiệp vây quanh hỏi mãi nên bà ấy mới tùy tiện nói vài câu, chỉ nói là gả vào khu nhà ba Bộ miền Đông.
Kết quả còn chưa tới hai ngày đã lan truyền trong bệnh viện rồi.
Vì sao Lưu Nghiêu lớn tiếng nói ra ngoài hả? Là để mọi người biết cho dù cháu gái Từ Ngọc Trân gả cho chỉ huy của ba Bộ miền Đông thì sao, người ta leo lên cành cao rồi cũng không thèm để ý tới người mợ này.
Vậy nên lúc bỏ phiếu tranh cử chủ nhiệm, mọi người nên bầu thế nào thì nên suy nghĩ cho kỹ, mặc dù bà ta tìm được quan hệ rồi, nhưng không phải nếu kéo thêm được phiếu bầu của đồng nghiệp thì vị trí chủ nhiệm này càng chắc chắn hơn sao?
Bằng không đến lúc đó lãnh đạo bệnh viện gật đầu đồng ý, nhưng đồng nghiệp lại bầu cho Từ Ngọc Trân thì sẽ trở thành đề tài bàn tán.
Lời này của Lưu Nghiêu đúng là khiến những người hóng chuyện có chút suy tính, thật ra phiếu bầu của bọn họ không quan trọng lắm trong chuyện quyết định chủ nhiệm, chỉ như cho một ân tình thôi, ngay từ đầu mọi người còn cho rằng Từ Ngọc Trân có ba Bộ miền Đông chống lưng, chắc chắc sẽ ngồi vào vị trí chủ nhiệm rồi.
Bây giờ biết bà ấy hoàn toàn không có chỗ dựa thì suy nghĩ của mọi người khó mà không lung lay, đã vậy Lưu Nghiêu còn là người thật sự có quan hệ ở bệnh viện nữa chứ, mặc dù quan hệ không lớn, nhưng có còn hơn không mà.
Có vài người bắt đầu dẫn hướng từng nhóm nhỏ,"Còn tưởng rằng bác sĩ Từ có quan hệ với ba Bộ miền Đông chứ, không ngờ lại hoàn toàn không có."
"Vậy mọi người muốn bầu phiếu cho ai?"
"Bác sĩ Lưu đi..."
Mọi người bắt đầu lục tục thay đổi, xem ra bây giờ bác sĩ Lưu có phần thắng cao hơn, để công việc sau này càng thuận lợi, tất nhiên phải cho một ân tình để lấy lòng.
Khương Tuệ Ninh không ngờ mình lại tham gia vào chuyện chia bè chia phái ở đơn vị làm việc như kiếp trước, thế là lập tức kích động, lâu rồi không có loại cảm giác này.
Chỉ là hình như mợ mình không có chút phần thắng nào thì phải? Nguyên nhân là vì mình không tới đây sớm.
Hơn nữa hình như bọn họ rất để ý tới ba Bộ miền Đông, ba Bộ miền Đông lợi hại lắm sao?
Cô lặng lẽ nghe vài câu, thôi kệ, nếu ba Bộ miền Đông lợi hại như thế, mà chồng mình còn là quan chỉ huy tối cao, đã chiếm vị trí có lợi như vậy thì sao có thể trơ mắt nhìn mợ thua được chứ.
Khương Tuệ Ninh nhanh chóng dùng mắt ra hiệu cho thư ký Trần, cô cảm thấy bản thân phải có một màn chào sân thật hoành tráng mới được.
Thư ký Trần vô cùng hiểu ý, lập tức hắng giọng một cái rồi lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi ai là bác sĩ Từ Ngọc Trân ạ?"
Trần Huy cũng là được quân đội rèn luyện ra, mặc dù hiện tại được điều đến bộ phận thư ký, cả người không còn vẻ nghiêm túc trang trọng như trong lúc huấn luyện, trở nên hiền hòa và khéo đưa đẩy hơn, nhưng khí thế vẫn còn.
Giọng nói này kêu lớn đến mức làm các bác sĩ, y tá đến tầng lầu này xem náo nhiệt đều sôi nổi tự giác nhìn về phía bọn họ.
"Xin hỏi vị nào là bác sĩ Từ Ngọc Trân?" Ánh mắt mọi người đều nhìn về đây, Trần Huy cũng tự nhiên nhỏ giọng lại, gương mặt nở nụ cười hiền hòa lễ phép hỏi người bên cạnh.
Trần Huy có mày rậm mắt to, dáng người cao lớn, nét mặt lại ấm áp, là gương mặt tuyển chọn con rể theo quan niệm truyền, là kiểu gương mặt mà mẹ vợ sẽ vô cùng thích, hiền hòa, lễ phép, khiêm tốn lại rộng lượng.
Anh vừa nói chuyện, một y tá trẻ tuổi ở bên cạnh vội vàng chạy lên chỉ vào văn phòng thứ ba và nói: "Người đứng trong văn phòng ngoại khoa kia chính là bác sĩ Từ Ngọc Trân."
Trần Huy nhìn theo hướng cô y tá chỉ, trên cửa văn phòng ngoại khoa có treo tấm biển, thật sự có một người phụ nữ trung niên đang đứng ở bên trong, trên người mặc áo blouse trắng, trên đầu còn đội mũ màu trắng của bác sĩ, gương mặt xụ xuống, thoạt nhìn có vẻ như tính tình không tốt lắm.
Sau đó Trần Huy lập tức cười nói lời cảm ơn cô y tá: "Cảm ơn cô, đồng chí."
Nụ cười này như làn gió thánh ba mùa xuân vậy, cô y tá lập tức đỏ mặt, cũng không dám nhìn Trần Huy, vội cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: "Không cần cảm ơn."
Lúc này Trần Huy mới nhìn về phía sau và kêu lên: "Đồng chí Khương, tìm được bác sĩ Từ rồi."
"Đây là ai vậy?" Lúc này có người bắt đầu châu đầu ghé tai hỏi lai lịch của Trần Huy.
"Nhìn giống như là nhân vật lớn, cô xem cách ăn mặc của hắn đi, trong tay còn cầm đồ vật, vừa nhìn đã biết là không phải hàng rẻ tiền."
"Có phải là người do phó xưởng trưởng xưởng quốc doanh được bác sĩ Từ làm phẫu thuật lần trước cử đến cảm ơn không?"
"Chắc là vậy, nếu không thì cầm nhiều đồ như vậy đến tìm bác sĩ Từ làm gì?"
Người ở phòng thư ký không cần mặc đồ quân đội, ăn mặc ngay ngắn và áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đậm.
Mọi người đều không đoán ra thân phận của Trần Huy, chỉ suy đoán theo cách ăn mặc và vẻ ngoài của hắn, đoán hắn không phải là nhân vật nhỏ.
Lúc này Khương Tuệ Ninh dẫm giày cao gót tự tin nện bước dẫn theo hai binh lính cần vụ mặc đồ quân đội từ chỗ ngoặt đi ra.
Bộ chiến bào hôm nay là cô ngàn chọn vạn tuyển, một chiếc áo khoác nỉ dài sẫm màu rất phong cách, phối hợp với một chiếc quần dài màu đen, dưới chân mang một đôi giày cao gót bằng da.
Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp được dì Lưu a di quấn thành một cái búi tóc, trên trán có hai nhúm tóc mai rũ xuống hai bên trán, cả người lộ ra chút khí chất dịu dàng lại lưu loát.
Tóm lại là rất không làm thất vọng thân phận phu nhân của cô.