Lúc Khương Tuệ Ninh xuống tầng ăn cơm thì trạng thái của cô cũng đã trở lại như lúc ban đầu, thậm chí cả người nhìn qua có vẻ như đã tự nhiên hơn rất nhiều.

Trong miệng cô đứt quãng ngâm nga một giai điệu.

Khi xuống đến cầu tháng thì nhìn thấy Quý Thần Nham đang ngồi ở bàn ăn, ánh mắt của họ bất ngờ chạm vào nhau.

Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh không có cảm xúc gì, khuôn mặt của Khương Tuệ Ninh có chút xấu hổ, nhưng sau khi nghĩ đến người trước mặt mình chỉ coi như là một người chị em tốt, còn là loại kiếm tiền đều để cho cô tiêu, vẻ mặt của cô lại trở lại bình thường.

Cô tiếp tục ngâm nga giai điệu vừa bị cắt đứt trước đó.

Quý Thần Nham nghĩ đến dáng vẻ hoảng sợ vừa rồi của cô khi ở trong phòng ngủ, chỉ trong một hai giờ mà cô đã có thể ra vẻ giống như không có gì xảy ra rồi sao? Quả thực đúng là vô tâm không phổi.

Anh chăm chú nhìn Khương Tuệ Ninh, giống như đang cố gắng nhìn thấu con người cô.

Khương Tuệ Ninh cũng vô cùng hào phóng đón nhận ánh mắt của anh, nhưng trong lòng không hiểu tại sao anh lại cứ cô chằm chằm như vậy.

Cô nhìn thoáng qua phát hiện hình như chỗ ngồi của mình cách anh hơi xa, trên chiếc bàn hình chữ nhật, cô ngồi một đầu, anh ngồi một đầu.

Mặt bàn giống như là một dải ngân hà ngăn cách giữa hai người họ.

Trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, tối hôm qua hình như hai người ngồi ăn cơm cạnh nhau, cô còn gắp thức ăn cho anh.

Cô biết đây hành động nhắc nhở cô rằng không được quên vai trò của một người vợ nhỏ, cô hiểu, cô hiểu mà.

Mặc dù thân thể không được, nhưng bên ngoài hai người họ vẫn phải tỏ ra như một đôi vợ chồng đang rất thương yêu nhau.

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng đứng dậy, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.

Vừa mới ngồi xuống, mùi hương gỗ thoảng thoảng trên người anh lập tức bao trùm lấy cô, anh dùng cùng loại xà phòng tắm giống như cô, nhưng tại sao bây giờ ngửi lại không có chút mùi gì liên quan đến xà phòng thơm vậy, mùi thơm trong trẻo lạnh lẽo của gỗ, vừa giống như nước hoa lại giống như không phải.

"Trên người anh có mùi thơm quá." Cô vừa nói vừa dựa sát vào người anh, hít hít mũi, cảm thấy thơm quá.

Khi cô nói chuyện, hai bàn tay nhỏ bé bám lấy cánh tay của anh, bởi vì hít mũi cho nên cả khuôn mặt đều nhăn nhúm lại.

Khi bạn có ngoại hình xinh đẹp thì có thể tùy tiện làm bất cứ biểu cảm gì, nếu người bình thường làm ra động tác như này thì đúng là xấu muốn chết.

Nhưng khi cô làm như vậy thì lại khiến cho cả người cô vừa xinh đẹp lại mang theo chút ngây thơ.

Ánh mắt của Quý Thần Nham hơi lấp lóe.

Lúc này Quý Tử Thư đã giúp dì Lưu bưng thức ăn, từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng tỏ ý đã hiểu, cúi đầu im lặng đặt bát đĩa xuống bàn.

Dì Lưu quay người đi vào bưng canh, Quý Tử Thư đang định đi vào giúp lấy thêm cơm.

Trái tim của Quý Thần Nham đập thình thịch, vội vàng kéo tay cô ra khỏi tay mình, trầm giọng nói: "Ngồi nghiêm chỉnh, đến giờ ăn cơm rồi."

"Ồ." Trong lòng Khương Tuệ Ninh âm thầm nghĩ, người đàn ông này thực sự quá keo kiệt mà, chỉ ngửi một chút cũng không cho?

Lúc Quý Tử Thư bưng bát cơm ra, thấy hai người đã ngồi cách xa nhau, trong lòng thằng bé âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến sáng nay cô mệt mỏi giúp mình pha trà mật ong, cho nên liền đưa bát cơm cho cô.

Khương Tuệ Ninh không ngờ được nam chính có thể tự mình đi bưng cơm cho cô, trong lòng cảm thấy vô cùng vinh hạnh, vui vẻ cười nhận lấy nói: "Cảm ơn Tử Thư nhé."

Giọng điệu tự nhiên đó khiến cô có vẻ như một người mẹ đang nói chuyện với con trai lớn của mình vậy.

Quý Tử Thư nghe vậy thì tức giận lườm cô một cái, Khương Tuệ Ninh lại chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, trên mặt vẫn mang theo nụ cười của một người mẹ hiền.

Cậu liền biết bản tính của cô ta sẽ không thay đổi mà, cảm giác cô ta giống như chị gái nhà họ Lãnh sáng sớm nay quả nhiên đều là ảo giác của cậu.

Quý Tử Thư âm thầm nói thầm đàn ông ông tốt không so đo với phụ nữ, vì vậy cậu nén giận mà ngồi vào chỗ của mình, dùng đôi đũa chọc mạnh vào bát cơm.

Khương Tuệ Ninh giống như là vừa thắng trận vậy, cả người đều toát ra một cảm giác vô cùng đắc ý.

Quý Thần Nham nhìn mặt bàn trống không trước mặt mình, cũng chú ý đến những động tác nhỏ qua lại giữa hai người họ, trong lòng anh âm thầm nghĩ, từ lúc nào mà quan hệ giữa cô và Tử Thư tốt như vậy?

Anh không nhịn được cau mày.

Dì Lưu đi ra đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của đồng chí Quý, vội vào bưng bát cơm đã đơm xong đặt trước mặt anh nói: "Xin lỗi đồng chí Quý, vừa rồi tôi đi tắt bếp nên ra muộn."

Quý Tử Thư nghe thấy những lời mà dì Lưu đã nói, mới phát hiện ra trên bàn trước mặt bố mình không có gì, mà cậu đã ăn hai miếng cơm rồi, còn Khương Tuệ Ninh ngồi đối diện đã vui vẻ cầm đũa cười nhìn mình.

Cậu đột nhiên cảm thấy da đầu đều run lên, có kẽ năm giờ sáng mai, cậu lại phải dậy sớm...

'Cô hại cố ý hãm hại tôi?' Ánh mắt của Quý Tử Thư như đang lên án.

Khương Tuệ Ninh vừa nhìn liền hiểu ý của cậu ấy ngay, nhún vai tỏ vẻ: 'Là do bản thân cậu quên mất bố mình, sao có thể trách tôi được?'

'Nếu như không phải do cô ra vẻ giống như người mẹ hiền thì sao tôi có thể tức đến mức quên mất chứ?'

'Mẹ kế chẳng lẽ không phải là mẹ sao?'

"Ăn cơm đi." Giọng nói của Quý Thần Nham cắt đứt ánh mắt đang xẹt qua sấm sét của hai người.

Hai người lập tức thu hồi ánh mắt của mình.

Trong bữa cơm, ngoài Khương Tuệ Ninh ăn uống chẳng thèm quan tâm gì cả, cơ thể và tinh thần vô cùng vui sướng ra, thì những người khác đều không ăn nhiều lắm.

Vất vả lắm mới ăn xong cơm, dì Lưu mới nhớ đến chuyện Khương Tuệ Ninh muốn đến bệnh viện Đông Thành để thăm cậu mợ, nói: "Đồng chí tiểu Khương, tôi đã chuẩn bị xong hết những đồ vật để mai cô mang đến thăm cậu mợ rồi, nhưng quãng đường từ đây đi đến bệnh viện Đông Thành khá xa đấy, đến lúc đó tôi sẽ dẫn cô đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play