"Thấy cháu chịu để ý như vậy là thật lòng xem Ninh Ninh như mẹ, vậy sao cháu vẫn luôn gọi Ninh Ninh là Khương Tuệ Ninh như thế? Điều này đúng là không được lễ phép lắm."
Hai người họ không kém nhau bao nhiêu cả, nhưng vai vế lại thật sự quá chênh lệch, Nghiêm Bội Lan nói lời này cũng chỉ là thuận miệng.
"Mẹ." Quý Tử Thư không khỏi trừng mắt, giọng nói bỗng to hơn bình thường, nhưng cậu cảm giác được có người tò mò nhìn đến chỗ mình nên vội vàng, lúng túng cúi thấp đầu.
Nói thì nói như thế nhưng Nghiêm Bội Lan cũng chỉ nhìn sang cậu một cái: "Vậy con nói xem nếu con gọi Ninh Ninh là chị, xem cha con có xử lý con hay không."
Quý Tử Thư: "Thế nhưng con cũng không muốn gọi dì ấy là mẹ." Không phải không muốn mà là thật sự cậu không thể gọi được.
Nghiêm Bội Lan có thể hiểu được, chẳng qua mỗi lần nghe Tử Thư gọi tên của Ninh Ninh, bà ấy cũng cảm thấy kỳ lạ, bà ấy luôn cảm thấy Khương Tuệ Ninh giống như không phải con dâu của mình vậy, lại giống như một đứa bé được con trai mình nuôi hơn.
Khương Tuệ Ninh mua một hơi ba món đồ lót, còn mua cả một bộ đồ ngủ, lại mua cho Quý Thần Nham một chiếc quần lót và đồ ngủ, sau cùng được gói lại rất kỹ càng, đặt tận cùng bên dưới của chiếc áo lông mới xuống lầu dưới tìm kiếm mẹ chồng và con trai lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT