Tôn Hội Vân thở dài nói: "Ninh Ninh, trước kia để con lấy chồng, con không vui mẹ có thể hiểu được nhưng Thần Nham không nợ nhà chúng ta thứ gì cả. Nếu không nhờ có Thần Nham, cha của con đã bị đưa xuống chuồng bò, cả con cũng bị đưa về nông thôn. Lần này các con về đây, mẹ có thể thấy rõ Thần Nham rất tốt với con, mọi việc đều tùy theo con, còn nuôi con trắng trẻo mập mạp đến thế. Con không được cáu gắt, giày vò nó, biết chưa?"
"Nó bận rộn công việc như thế, sức khỏe không được phép xảy ra sai lầm nào. con là vợ, phải biết lo lắng, suy nghĩ cho chồng. Sau khi cha mẹ được một trăm tuổi, con đều phải dựa vào nó. Hai người phải nhường nhịn lẫn nhau, bao dung nhau mới có thể được lâu dài."
"Mẹ, mẹ trách oan Tuệ Tuệ rồi, cô ấy rất ngoan. Thật ra con ăn cái gì cũng không đáng kể, chỉ cần Tuệ Tuệ thích, còn đều muốn ăn chung với cô ấy." Chỉ là thay đổi khẩu vị mà thôi, với anh mà nói cũng chỉ là chuyện râu ria.
Khương Tuệ Ninh nhìn thấy Quý Thần Nham đi ra thì lập tức kéo tay anh lại, nói: "Mẹ, mẹ chỉ biết vu oan cho con. Hừ!" Rõ ràng bàn cơm ở trong nhà thường không có món cay, nhưng mỗi lần Quý Thần Nham đều chọn món có ớt cay.
Tôn Hội Vân cũng không ngờ con rể lại che chở cho con gái bà như thế, trong lòng bà đột nhiên vui mừng, nhưng nên lễ độ thì vẫn phải lễ độ.
"Thần Nham, cảm ơn con đã bao dung cho Ninh Ninh của chúng ta như vậy."
"Mẹ, mẹ đừng nói vậy! Tuệ Tuệ là vợ của con, đương nhiên con phải toàn tâm toàn ý bảo vệ cô ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play