Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 2)

Chương kết (3)


2 tháng

trướctiếp

Cúp điện thoại, Diệp Lưu Tây ngơ ngác một lúc mới tỉnh táo hoàn toàn. Xương Đông chi nhiều tiền để cải tiến xe, ắt hẳn phải cài thiết bị định vị GPS để truy tìm tung tích, mà điện thoại gắn trên xe là kiểu xe vừa nổ máy thì sẽ tự động sạc điện. Xương Đông luôn làm việc kỹ lưỡng, nhất định sẽ cài thiết bị thông báo. Xe ra khỏi Ngọc Môn Quan, tiến vào khu vực sóng bình thường, tất nhiên anh sẽ nhận được thông báo ngay.
Diệp Lưu Tây “hừ” một tiếng rồi nằm duỗi thẳng trên ghế. Cô còn tưởng phải mất một khoảng thời gian dài mới tìm được anh, cứ nghĩ sẽ đem lại niềm vui bất ngờ khi đột ngột xuất hiện trước mặt anh, hóa ra vừa ra khỏi Ngọc Môn Quan anh liền biết ngay. Cô như thể Tôn Ngộ Không bay nhanh cỡ nào vẫn không thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ Như Lai. Người đầu tiên mà cô nói chuyện và gặp được sau khi xuất quan đều là anh.
Nằm chốc lát, cô bỗng nghĩ đến gì đó, trở mình ngồi dậy cực nhanh, chỉnh kính chiếu hậu để soi gương.
Nguy rồi, chạy xe mấy ngày liền, mặt mũi cô khó tránh khỏi lấm lem, chuẩn bị hành lý cũng qua quýt, không có bộ quần áo đẹp nào. Đáng lẽ tất cả đều là chuyện nhỏ, chỉ cần đến thành phố lớn, lấy vàng thỏi đổi thành tiền mặt, muốn sửa soạn thế nào cũng xong. Nào ngờ kế hoạch thay đổi bất ngờ, cô đành dựa vào vẻ đẹp trời sinh để giữ thể diện, tranh thủ từng giây từng phút ngủ bù dưỡng da vậy. Không thể nào có chuyện Xương Đông trùng hợp cũng đang ở khu không người sinh sống này, anh nói là "ngay" nhưng ít nhất cũng phải tốn mấy giờ, mấy giờ đó đã đủ cho cô dưỡng nhan sắc rồi.
Diệp Lưu Tây lấy tấm chăn ra, nhanh chóng nằm xuống. Song người nằm chứ đầu không nghỉ, cô luôn nghĩ ngợi lát nữa gặp lại anh, mình nên biểu hiện thế nào. Nói câu “Đã lâu không gặp" có xa lạ quá không? Hay “Nhớ anh lắm” thì sao? Nũng nịu quá, không phù hợp với thân phận của cô. Giờ cô là Tây chủ, phải sang chảnh lên mới đúng... Nhưng mà nếu sang chảnh, Xương Đông không thích thì sao?
Trằn trọc trở mình mãi, cô nghĩ thời xưa thư sinh diện kiến thánh thượng chắc cũng không rối rắm như mình.
Vất vả lắm mới ngủ thiếp đi, trong mơ cũng không an bình. Cô mơ thấy Xương Đông đến nơi, cô không kìm nổi niềm hạnh phúc, vội chạy tới đón. Xương Đông đứng yên, chỉ mỉm cười dịu dàng. Lúc cô sắp nhào vào lòng anh, anh lại nhanh nhẹn tránh sang một bên, trêu chọc: “Hì, trượt rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp