Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 2)

Chương 97


2 tháng

trướctiếp

Giang Trảm nhanh chóng gạt đá vụn đi, bên dưới đầy những tiếng rên rỉ. Trong số người bị đá đè có Mãnh Điểu vệ lẫn người của Mắt Bọ Cạp, chỉ riêng không thấy Thanh Chi đâu.
Đầu Giang Trảm đau như muốn nứt. Thời điểm Kim gia thoát khỏi động, cả hang động sụp xuống một nửa. Sự thay đổi đột ngột này khiến đài đá gãy lìa, hắn đứng không vững nên ngã nhào xuống, thoáng trông thấy Thanh Chi né sang một bên. Lẽ ra với võ công của Thanh Chi, né tránh trong cảnh rối loạn này là chuyện đơn giản. Song Thanh Chi từng bị thương trong trận bão cát thành Hồ Dương, phải dưỡng thương suốt một năm qua, số lần chiến đấu và tập luyện không nhiều, chẳng biết trình độ có bị giảm sút không.
Sao tự dưng Kim gia lại nổi điên? Lẽ ra yêu quái bị phong ấn dù có đánh hay đâm bao nhiêu chăng nữa cũng sẽ chậm chạp như người già mắc bệnh lú lẫn, thỉnh thoảng có trở mình thì cũng chỉ gây ra chút rung lắc nhỏ cho xung quanh thôi. Tình huống như hôm nay quả thật khó bề tưởng tượng.
Lúc đưa tay gạt đất đá lần nữa, Giang Trảm cảm nhận được có gì đó khác thường bèn quay phắt đầu lại.
Trong bụi đất mịt mù, Diệp Lưu Tây vùng đứng dậy, một tay cầm mũi tên, máu trên mặt lấm lem bụi đất, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn giống như nhìn người chết.
Khí thế của cô khiến hắn hết sức khó chịu. Cái quái gì đây, một tên phản đồ hai tay đã dính đầy máu, chết đến nơi còn ra vẻ mình làm đúng ư?
Giang Trảm nắm chặt thước sắt, ý nghĩ giết chóc bỗng trỗi dậy: “Diệp Lưu Tây, què một chân rồi còn có sức đánh không? Không đi xem tên đàn ông của cô còn sống hay chết à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp