Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 2)

Chương 72


2 tháng

trướctiếp

Đinh Liễu kinh hoàng bật thốt: “Không phải... quỷ nước đấy chứ?”

Đường Mập luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào tầng lớp cầm quyền: “Làm gì có chuyện đó, người ta là giai cấp nắm quyền nơi này đấy!"

Mặc kệ nó có phải giới cầm quyền hay không, suôn sẻ qua được nơi này mới là mấu chốt. Diệp Lưu Tây hễ động não là lại đưa ra đối sách theo luật rừng: “Hay chúng ta cướp giấy thông hành hoặc lệnh bài phương sĩ gì đó đi?”

Xương Đông lắc đầu phản đối, bởi chuyện này không đơn giản như cô nói. Gà trống dùng để trừ tà, vì vậy tối hôm xảy ra vụ Thê Nương Thảo, Trấn Sơn Hà liều mạng bay lên cao, nhưng cả đêm qua và hôm nay, nó chỉ vỗ cánh vài cái, không gáy cũng chẳng chạy trốn, chứng tỏ hai cô gái kia không thuộc dạng nguy hiểm khôn lường, tuy nhiên quả thật có điểm quỷ quái, muốn uy hiếp họ không dễ, mà muốn lừa bịp lại càng khó hơn.

Anh cân nhắc từng câu từng chữ: “Hay thế này đi, tuy rằng xuất trình giấy thông hành là thủ tục bình thường, nhưng thể nào cũng có tình huống đột ngột phát sinh, máy bay cất cánh rồi còn có thể quay lại, chưa chắc cứ phải có tấm phiếu kia mới được qua cửa. Nếu có ai đến hỏi, chúng ta cứ khai là do công việc gấp gáp nên chưa kịp xin giấy thôi.”

Diệp Lưu Tây hỏi tiếp: “Nếu họ hỏi lai lịch của chúng ta thì sao?"

Xương Đông nhắc nhở: “Chẳng phải Lý Kim Ngao đã tiết lộ tin tức với chúng ta sao? Gia tộc lớn nhất nhì thành Hắc Thạch là nhà họ Triệu, chúng ta được họ cử đi làm chuyện bí mật nên không thể khai báo bất cứ điều gì."

Tay không bắt cướp mà oai phong quá nhỉ, Đường Mập vẫn lo ngay ngáy: “Làm vậy được không?"

Việc này chẳng khác gì nghênh ngang chạy đến cổng hoàng cung, bảo mình được họ hàng thân thích của hoàng đế cử đến để bấm báo chuyện cơ mật, liệu cấm vệ quân có cho qua không?

Trái với mọi người, Đinh Liễu có vẻ khá hồ hởi: “Gay cấn rồi đây, giống như phim Hãy bắt tôi nếu có thể vậy. Này, chị Tây, chị xem chưa? Chỉ cần lá gan đủ lớn, giả vờ thật giống là có thể đánh lừa cả thế giới ấy."

Diệp Lưu Tây chưa xem, nhưng cô nghĩ chắc cũng giống phim Tom & Jerry* thôi, bèn ậm ừ tỏ ý tán thành.

* Bộ phim Hãy bắt tôi nếu có thể (Catch me if you can) được đặt tên tiếng Trung là Trò chơi mèo chuột. Còn Tom & Jerry được đặt tên tiếng Trung là Mèo và Chuột.

Cao Thâm hơi lưỡng lự: “Hình như... quá nguy hiểm thì phải? Ý tưởng này không khả quan lắm đâu, điên rồ quá."

Đinh Liễu vừa nghe anh phát biểu trái ý mình liền nổi giận: “Điên rồ là sao? Ngọc Môn Quan, Thê Nương Thảo và cả cái Cổng Đón Khách này không điên chắc?"

Thế giới trong này đều điên rồ, cô góp thêm chút điên thì sao nào? Cao Thâm im bặt.

Xương Đông giảng hòa: "Đúng là cách này không chu toàn lắm, nhưng đã đến nước này thì chỉ còn cách đi bước nào hay bước nấy, tùy cơ ứng biến thôi. Chúng ta không thể ở trong quan nội chờ thời cơ từ năm này qua tháng nọ được. Đã vào đây nhiều ngày rồi, có lẽ người bên ngoài đều nghĩ chúng ta mất tích. Phần lớn chúng ta đều một thân một mình không ai tìm, nhưng chắc chắn Liễu Thất đang rất lo lắng cho Tiểu Liễu."

Câu nói của anh đã nhắc nhở Đinh Liễu. Trải qua những ngày biến cố dồn dập, từ lo sợ ban đầu chuyển sang tò mò rồi phấn khích, cô suýt quên mất việc chính là phải đến thành Hắc Thạch và tìm cách xuất quan. Nói cho cùng, cô là người quan ngoại mà.

Đinh Liễu liếc mắt sang Diệp Lưu Tây. Chị Tây là người quan nội, nếu tìm ra cách xuất quan thì chị ấy sẽ đi cùng họ hay ở lại đây? Anh Đông sẽ thế nào? Không tìm được cách thì phải làm sao? Lẽ nào tất cả mọi người phải sống nốt quãng đời còn lại trong quan nội ư?

Quá nhiều câu hỏi xuất hiện cùng lúc khiến cô nàng đau đầu thật sự.

Đường Mập bỗng nhìn chằm chằm nơi xa trên mặt hồ: “Anh Đông, có phải em bị ảo giác không? Mảnh đất này đang di chuyển thì phải?”

Xương Đông trông theo tầm mắt của gã. Đúng vậy, mảnh đất này đang di chuyển, chắc là đi đón khách. Người từ khắp nơi tìm đến thành Hắc Thạch, mà đây lại là vùng sông nước mênh mông, bờ hồ kéo dài nên có khả năng nhất thời người đi đường không tìm ra được Cổng Đón Khách. Nhưng cũng chẳng sao, cổng sẽ tự đi tìm khách.

***

Lại có hai nhóm người lục tục kéo đến. Một nhóm chạy ba chiếc xe mô tô, lúc họ rủ xe lao vào, Đường Mập còn tưởng là máy kéo vào thôn nữa. Nhóm còn lại thì đi xe lừa, trên lưng lừa còn có một con gà trống lông rằn ri đen trắng.

Có lẽ vì đi đường mệt mỏi nên hai nhóm này không mấy thân thiện, cũng chẳng có tâm tư bắt chuyện với người lái xe sắt, mạnh ai nấy tìm nhà theo số ghi trên phiếu, lướt ngang qua nhóm họ tựa như nước chảy. Đường Mập bỗng cảm thấy nhóm mình giống hệt mấy cọng cỏ lau bỗng dưng mọc lên giữa hồ, biết bao dòng nước chảy qua mà cỏ lau vẫn đứng yên tại đó. Thật là khó xử!

May mà chỉ chốc lát sau, nhà 01 đã kiểm tra xong. Hai cô gái kia đi ra, thấy mấy người họ còn đứng trên bãi đất trống, một cô lấy làm lạ hỏi: “Sao anh chị không vào nhà đi?"

Xương Đông trả lời: “Chúng tôi có việc đột xuất đến đây nên chưa kịp xin giấy thông hành."

“Vậy có lệnh bài đặc biệt không? Lệnh bài của phương sĩ hoặc lệnh bài cánh chim của Vũ Lâm vệ đều được."

“Không có.”

“Các người từ đâu đến?"

Lúc này Xương Đông mới nhớ ra mình còn chưa biết nhà họ Triệu sống ở thị thành nào: “... Không tiện nói.”

“Đến thành Hắc Thạch tìm ai?"

“Nhà họ Triệu.”

“Họ Triệu là thế gia vọng tộc ở thành Hắc Thạch, người mang họ Triệu rất đông, phải lên đến hàng nghìn, cụ thể anh tìm ai?”

Xương Đông thản nhiên đáp: “Vị quyền cao chức trọng nhất."

Nói đến đây, anh không thể nào bịa tiếp được nữa.

Cô gái kia quay đầu, trao đổi với người đi cùng qua ánh mắt, sau đó bảo: “Các người mang hành lý theo chúng tôi sang đây."

Giọng cô ta bình thản, không nghe ra là lành hay dữ, Xương Đông ngoảnh lại ra hiệu cho nhóm mình: Đi thôi, chú ý kỹ, nhớ mang theo vũ khí.

***

Hai cô gái dẫn đầu, mỗi nơi đi qua đều để lại vết nước đọng, theo sau là Trấn Sơn Hà liêu xiêu bước. Đây là ý kiến của Đường Mập, gã bảo có Trấn Sơn Hà mở đường thì mới có cảm giác an toàn.

Họ băng qua hành lang, đi cầu thang lên tầng cao nhất. Khi đến nơi, Xương Đông quan sát thấy trên của không gắn biển số, bên trong không có vật dụng gì ngoài mấy chiếc ghế xoay bằng gỗ nhưng lại bắt chước phong cách ghế xoay ở quầy bar, chân ghế là một thanh gỗ liền khối với mặt ghế, có thể điều chỉnh độ cao, cũng có thể xoay tròn.

Cô gái bắt chuyện khi nãy mời họ ngồi: “Có lẽ các vị cũng nghe nói khá nhiều người của Mắt Bọ Cạp đã trà trộn vào thành Hắc Thạch, cho nên cấp trên hạ lệnh cho chúng tôi phải kiểm tra nghiêm ngặt những người lai lịch không rõ ràng."

Quả nhiên không thể qua mắt bọn họ, Xương Đông cố giữ bình tĩnh ngồi trên ghế. Số ghế còn nhiều hơn số người, ngay cả Trấn Sơn Hà cũng được ngồi riêng. Phải công nhận nó luôn điềm tĩnh mọi lúc mọi nơi, đi đến đâu cũng như ổ của mình, quả là khí chất trời sinh xem bốn biển là nhà.

Cô gái kia quay sang bảo người đi cùng: “Gọi mấy chị em đến đây."

Mấy chị em cơ á? Đường Mập kinh hãi, tưởng tượng như vừa lạc vào động Bàn Tơ, lát nữa sẽ có nữ yêu trang điểm xinh đẹp nhào vào người mình.

Chốc lát sau, cửa được đẩy ra, bảy, tám người phụ nữ mặc đồng phục lễ tân đi vào. Người đi đầu khoảng bốn mươi mấy tuổi, gò má cao, vẻ mặt nghiêm nghị hệt như đàn ông. Bà ta ra lệnh cho người đi sau cùng khép cửa lại.

Cánh cửa vừa đóng, dường như cả căn phòng đều chuyển động, loáng thoáng vang lên âm thanh bánh răng xoay chuyển.

Người phụ nữ chỉ huy cất giọng trầm khàn: “Phiền mọi người ngồi thẳng, ưỡn ngực ngẩng đầu, cởi mũ và khẩu trang ra.”

Nhóm họ chưa ai kịp phản ứng, Trấn Sơn Hà đã ưỡn ngực lên, nghển cổ cao hết mức.

Đường Mập cực kỳ bối rối, thầm mắng: Ai mượn mày!

Đối phương tiếp tục: “Hy vọng mọi người hợp tác, nếu không, bị ném làm mồi cho rắn nước thì không hay đâu.”

Căn phòng vẫn đang chuyển động. Mấy người phụ nữ còn lại tiến đến theo đội hình hai kèm một, săm soi từng người trong nhóm họ từ trước ra sau, từ trái sang phải.

Diệp Lưu Tây bị nhìn đến khó chịu, đang định nói gì đó thì phát hiện mắt của những người kia vô cùng kỳ lạ. Tròng mắt trông như mảnh màu của kính vạn hoa, liên tục chuyển đổi giữa xám, trắng, đen, khiến cô có phần khiếp đảm.

Người chỉ huy hỏi: “Các người ở thị thành nào?"

Xương Đông lập lờ nước đôi: “Vừa dừng chân ở Tiểu Dương Châu.”

Bà ta quay sang nhìn anh: “Tôi đang hỏi hộ tịch ở thị thành nào?"

Xương Đông im lặng.

Giọng đối phương trở nên khó chịu: “Nói!”

"Ầm" một tiếng, mái nhà mở ra hai bên, bầu trời đêm lác đác vài vì sao xuất hiện trong tầm mắt. Đây là lần đầu tiên Xương Đông được chứng kiến cảnh vừa nói chuyện không hợp liền phá nhà, hơn nữa còn là tự phá nhà mình.

Giọng người chỉ huy trở nên nghiêm khắc: “Hộ tịch của các người ở thị thành nào?”

Xương Đông suy nghĩ rồi bật thốt: “Tiểu Lạc Dương.”

Trong phòng im lặng chốc lát, không còn mái nhà nên gió lồng lộng thổi trên đỉnh đầu. Câu hỏi tiếp theo vang lên: “Phương sĩ trưởng ở Tiểu Lạc Dương tên gì?"

Xương Đông không đáp được.

Bà ta lại gằn giọng thúc ép: “Nói!”

Lại thêm một tiếng “ầm” nữa, lần này nguyên cả một vách tường sụp đổ.

Đinh Liễu thất thanh kêu toáng lên khi trông thấy cảnh tượng bên kia bức tường: “Anh Đông, chúng ta đang ở...”

Không cần cô nói, Xương Đông cũng thấy rồi. Căn phòng này bị một trục gỗ dài ngoằng có thể co giãn đẩy đi xa khỏi thôn kia, cách lớp sàn nhà, dưới chân họ là tiếng nước chảy róc rách.

Nhóm bọn họ, cả người lẫn nhà, đã bị đẩy tới phía trên mặt nước, treo lơ lửng chơ vơ.

Bà ta quát anh: “Cậu câm à? Phương sĩ trưởng tên gì?"

Diệp Lưu Tây giận dữ đứng bật dậy, toan đi sang chỗ Xương Đông: “Bà quát tháo cái gì? Không biết! Không có hộ tịch!"

Người phụ nữ trông chừng cô cản lại nhưng bị cô đưa tay gạt phăng ra. Ngay khoảnh khắc chạm vào bàn tay cô ta, xúc cảm quái lạ truyền đến khiến đầu óc Diệp Lưu Tây ong lên: Nó rất mềm mại, người phụ nữ kia không hề có xương.

Người phụ nữ chỉ huy từ từ quay người lại, cùng lúc đó mấy vách tường còn lại cũng sụp xuống.

Gió lớn nổi lên khiến ai nấy đều chao đảo, sàn nhà giống như được gắn vô số viên bi, hết lắc sang phải rồi lại sang trái. Đinh Liễu sởn cả tóc gáy, hai tay bám chặt mép ghế; hai hàm răng Đường Mập va vào nhau lập cập; Cao Thâm bình tĩnh liếc sang túi hành lý mở hé, lại nhìn hai người phụ nữ đang trông chừng mình.

Anh đã giấu xẻng công binh vào túi, nếu lát nữa phải đánh nhau thì anh có thể lấy được vũ khí ngay lập tức.

Người phụ nữ chỉ huy kia nhìn thẳng vào Diệp Lưu Tây cười gằn. Gần như cùng lúc, bên dưới bỗng vang lên tiếng nước ào ào, một chiếc lưỡi bằng nước khổng lồ lao lên trong nháy mắt.

Hóa ra “rắn nước" mà bà ta nói không phải rắn mà chỉ là chiếc lưỡi thôi.

Đường Mập chỉ thấy Diệp Lưu Tây biến sắc, còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã bị vật kỳ dị mềm nhũn trong suốt và lạnh lẽo kia bao bọc. “Rắc" một tiếng, chân trụ của ghế gãy lìa, cả người gã bỗng chốc ngã về phía sau.

Biến cố xảy ra quá đột ngột, mấy người nhóm họ gần như ra tay cùng lúc. Đinh Liễu lao qua túm lấy Đường Mập, tuy nhiên tốc độ của chiếc lưỡi ấy quá nhanh, cô bị hụt tay, ngã sấp xuống sàn. Xương Đông nhào đến, một tay nắm lấy mắt cá chân Đinh Liễu, tay kia nắm chặt chân trụ ghế. Cao Thâm tức tốc cúi người lấy xẻng công binh, lưỡi xẻng sắc bén cắt qua bụng người phụ nữ bên cạnh.

Diệp Lưu Tây phi thẳng đến chỗ người phụ nữ chỉ huy, bắt giặc phải bắt tướng trước, chỉ cần khống chế được bà ta thì không lo mấy ả còn lại dám manh động.

Người phụ nữ chỉ huy chẳng hề tránh né, bị cô quật ngã nằm sõng soài dưới đất. Diệp Lưu Tây đang định lên tiếng thì tiếng nước chảy bỗng vang lên bên cạnh, cô quay phắt đầu xem xét tình hình.

Nước ồ ạt chảy ra từ phần bụng của người bị Cao Thâm tấn công, còn cô ta tê liệt ngã xuống như một tấm da mềm.

Người chỉ huy chợt cất lời: “Đủ rồi.”

Diệp Lưu Tây cúi đầu nhìn, thấy tròng mắt bà ta chỉ có một màu xám trắng vô hồn, vài giây sau mới dần dần khôi phục lại bình thường. Giọng bà ta khá ôn hòa: “Đủ rồi, đã xong, các người được phép thông qua."

Sao thế nhỉ? Trong khi Diệp Lưu Tây ngỡ ngàng, Cao Thâm và Xương Đông ở gần đó đang hợp sức kéo Đinh Liễu lên.

Bà ta nói tiếp: “Ý tôi là các người có thể qua Cổng Đón Khách, vào thành Hắc Thạch rồi.”

Diệp Lưu Tây gằn giọng: “Còn người bạn của tôi..."

Chưa dứt lời, bên tai cô truyền đến giọng nói vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc của Đinh Liễu: “Đường Mập!”

Chiếc lưỡi nước kia lại dâng lên, Đường Mập co cuộn ở chính giữa như cây xúc xích kẹp trong bánh mì, mông vẫn dán chặt vào mặt ghế bị gãy chân trụ. Lưỡi nước thả lỏng ra, gã lăn lông lốc trên sàn, ho sù sụ, người ướt sũng.

Bốn mặt tường và mái nhà nhanh chóng khép lại như ban đầu, căn phòng di chuyển về phía thôn.

Diệp Lưu Tây buông người chỉ huy ra, tò mò nhìn xuống chân mình. Người phụ nữ bị Cao Thâm chém chỉ còn lại bộ đồng phục trên sàn nhà.

Sau một âm thanh chấn động nho nhỏ, cả căn phòng trở về vị trí cũ.

Người phụ nữ chỉ huy cười mỉm: "Mọi người có thể đi dùng cơm rồi. Chúng tôi sẽ chuẩn bị nhà khách, các vị nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm mai sẽ đi qua Cổng Đón Khách."

Cao Thâm lo lắng chỉ vào bộ đồng phục trên sàn: “Tôi đã giết một người của các vị."

Bà ta trả lời rất khách sáo: “Không sao, chỉ rách một bộ quần áo thôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp