Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 2)

Chương 71


2 tháng

trướctiếp

Xương Đông tiếc lượng xăng đã hao phí để chạy vòng vèo từ sáng đến giờ. Anh lái xe về khu lán trại, không ai xuống xe hay nói gì. Mặt hồ ban ngày yên ả, sóng gợn lăn tăn phản chiếu những tia nắng lấp lánh. Xương Đông lấy bản đồ ra xem, mới đầu còn tưởng rằng hôm nay sẽ nhanh chóng đến được Cổng Đón Khách, đúng là chưa bước chân qua cửa đã bị người ta đánh què.

Đường Mập đề nghị: “Hay chúng ta đến gian lán khác xem thử đi. Có rất nhiều người từng ở đây thì chắc phải để lại vài dấu vết chứ?"

Đành vậy thôi! Xương Đông ôm thùng đồ nghề xuống xe, Cao Thâm dùng máy khoan mở khóa từng cánh cửa, những người khác đi vào trong tìm kiếm. Các gian lán bài trí khá giống nhau, nhưng cũng có điểm khác biệt: Có gian đặt tủ, có gian thêm giá áo, còn có gian dán poster phim.

Đường Mập lại gần xem tấm poster bộ phim Show diễn của Truman cũ rích, đã khô rúm lại, bốn góc cong queo, reo lên như phát hiện ra châu lục mới: “Ôi anh Đông, quan nội cũng xem phim nước ngoài này."

“Không xem mới lạ ấy, người xuất quan đi mua đĩa phim, mỗi lần đều gom cả đống, lý nào chỉ chọn phim trong nước.”

Ở mỗi gian lán, họ đều tìm được khá nhiều đồ lặt vặt, chủ yếu là nến, bút chì, ê ke và vài ba bản vẽ. Các bản vẽ này đều bị mất góc, nội dung vẫn là thiết kế nhà, mái nhà và cầu thang riêng lẻ. Bên dưới ghi chi chít chữ như "tu sửa", "công trình" và những từ khác nữa, nhưng phần lớn đều bị xé mất. Xương Đông cố gắng lắm mới phân biệt được mấy chữ còn sót lại: Chữ thứ nhất còn nửa phần trên, mường tượng theo nét viết hình như là chữ "đón", chữ thứ hai chỉ còn bộ Miên, mà những chữ có bộ thủ thế này thì nhiều vô kể…

Xem một lát, Xương Đông bỗng lóe lên sáng kiến: “Lấy tấm bản đồ kia cho tôi."

Đường Mập vội vàng lấy tấm bản đồ da trâu đến, tim Xương Đông đập mạnh, anh xem xét ký hiệu Cổng Đón Khách rồi nhìn sang hai chữ thiếu nét: “Có khi nào đây là hai chữ “đón khách" không?"

Đường Mập nhanh nhảu đáp: "Có khả năng đấy ạ, chữ "khách" cũng có bộ Miên mà."

Xương Đông nhìn gã đăm đăm, Đường Mập khó hiểu: “Anh sao thế, em nói sai gì à? Là bộ Miên mà, em... ôi mẹ ơi!" Gã líu cả lưỡi, “Đây chính là..."

Xương Đông gật đầu: “Đợt ở Tiểu Dương Châu, tôi từng xem mấy tấm bản đồ bán ngoài chợ, bản đồ quan nội đều na ná nhau, ghi chú sơ sài, trên đường lại không có cột mốc nên đành dựa vào kinh nghiệm và số kilomet đã đi để suy đoán mình tới đâu thôi. Theo suy đoán ban đầu của tôi, lẽ ra chúng ta đã đến Cổng Đón Khách này vào tối qua hoặc sáng nay... Trong tưởng tượng của cậu, cổng đón khách phải thế nào?”

Đường Mập tưởng tượng: “Không cần hoành tráng đến mức như Khải Hoàn Môn ở Paris, nhưng ít nhất cũng phải có cửa ngõ to lớn sừng sững. Thế mà ở đây ngoài hồ mênh mông ra thì chẳng có cái quái gì nữa cả.”

Xem ra gã vẫn chưa hiểu, Xương Đông sửa lại: “Không phải hồ.”

“Vậy là gì?"

"Chữ "cổng” ở đây không nhất thiết phải là cổng thật, giống như nhãn hiệu thuốc lá có tên “Đại Tiền Môn" hay "cửa trập" của máy chụp ảnh vậy. Có thể Cổng Đón Khách ở đây chính là... một thôn làng."

Đường Mập định phản bác gì đó, nhưng nghĩ kỹ thì khả năng này rất cao. Thôn này có thể tự động trồi lên mặt đất và kết hợp với nhau thành một kiến trúc thống nhất, như thể có cơ quan truyền động bằng bánh răng và cần các đội công nhân đến tu sửa định kỳ. Buổi tối xuất hiện tức là “mở cổng”, còn ban ngày biến mất tức là “đóng cổng”. Muốn đến thành Hắc Thạch mà không đi qua thôn đó là điều bất khả thi, bởi vì bốn bề xung quanh toàn nước bao phủ, tìm khắp nơi vẫn không có “cổng” ra vào. Quả thật đây mới chính là "cánh cổng" duy nhất trấn giữ trên con đường dẫn đến thành Hắc Thạch.

Diệp Lưu Tây bỗng nảy ra ý nghĩ: “Tối qua chúng ta chạy trốn khỏi nó, vào khu lán tá túc, cuối cùng nó lại tự trôi đến gần, đúng là rất có thành ý "đón khách"."

Hóa ra, từ “đón khách" không phải bổ ngữ mà là động từ. Đây là một cái cổng biết tự mình đón khách.

Đinh Liễu phì cười: “Sau đó anh Đông lại bảo chúng ta đừng để ý đến nó, để nó tự đến gõ cửa. Anh Đông, chắc anh làm tổn thương cái cổng đấy rồi."

Đường Mập hùa theo: “Cổng nói: Mấy người này kiêu quá, tao đã vác xác đến tận nơi rồi mà chẳng thèm ra chào hỏi một câu. Vậy thì cút đi, ông không hoan nghênh nữa, ông nhảy xuống hồ đây!"

Xương Đông cười khổ trước chủ ý tồi của mình hôm qua, thoáng trầm ngâm: “Nhưng mà... âm thanh huyên náo và những người sống ở đó thì sao? Cả thức ăn nóng hổi nữa, không thể nào cũng là một phần của công trình tu sửa được?”

Đường Mập thấy anh lo trước nghĩ sau nhiều quá: “Anh Đông, trên bản đồ đã đánh dấu rồi, chứng tỏ đấy là “cổng” thật được kiểm soát bởi tầng lớp cầm quyền, chẳng phải chờ nó mở ra sẽ rõ sao?”

Chờ mở cổng chắc cũng phải sẩm tối, thế là cả nhóm được nửa ngày thảnh thơi hiếm có. Thời tiết mát mẻ, mùa đông sắp đến nên sáng sớm và chiều tối mới lạnh, còn ban ngày có nắng nên rất ấm áp thư thái, thích hợp cho hoạt động ngoài trời.

Buổi trưa họ đắp lò nấu ăn rồi đánh chén một bữa no nê. Cơm nước xong xuôi, Đinh Liễu rủ rê mọi người chơi Đấu địa chủ, chỉ mỗi Xương Đông không tham gia vì anh không thích mấy trò ồn ào kiểu này. Diệp Lưu Tây giải vây cho anh: "Thôi tha cho nhà nghệ thuật đi, đừng làm phiền người ta khắc rối bóng."

Xương Đông trở vào xe trong tiếng cười cợt của mọi người, lấy hộp rối bóng xuống mở nắp ra. Rối bóng dễ bị mốc nên phải thường xuyên phơi nắng.

Mấy con rối bóng sặc sỡ khoe sắc lung linh dưới ánh mặt trời, đến cả Trấn Sơn Hà cũng thích thú đi vòng quanh ngó nghiêng. Song chưa đến hai phút, nó lại bỏ đến chỗ nhóm Đinh Liễu xem họ đánh bài.

Xương Đông lấy quyển sổ vẽ, lật đến tờ gần đây nhất mới phát hiện mình còn chưa làm chiếc đai lưng giắt dao cho Diệp Lưu Tây. Anh dịu dàng đưa mắt về phía cô cách đó không xa, rồi gấp góc trang giấy làm dấu để tự nhắc nhở mình, sau đó lật sang trang mới phác thảo rối bóng.

Bàn bài bên kia cực kỳ sôi nổi, thế mà vừa hết ba ván, Diệp Lưu Tây đã bị cho ra rìa. Đinh Liễu xua đuổi: “Em ghét nhất ai đánh bài mà không tập trung. Chị Tây, đầu chị, mắt chị để đi đâu đấy? Chị vừa ngó anh Đông vừa đánh bài, có còn tôn trọng lá bài nữa không? Thôi xê ra chỗ khác đi, đi đi!”

Diệp Lưu Tây ném bài xuống, phủi mông đứng dậy: “Đi thì đi." Rất hợp với mong muốn hiện giờ của cô.

Cô sang ngồi cạnh Xương Đông, nghiêng đầu xem anh vẽ phác thảo. Giờ không bị cô soi mói nữa, anh lại thấy không quen, nảy ra ý định trêu cô, cố ý vẽ mặt người trong tranh hệt như chiếc bánh bao.

Quả nhiên cô lên tiếng nhắc nhở ngay: “Cái này hỏng rồi."

Xương Đông tỉnh bơ hỏi lại: “Hỏng chỗ nào?"

“Mắt thẩm mỹ của anh sao thế, trên dưới phải cân đối chứ, làm gì có ai mặt to thế này.” Cô lấy cục tẩy xóa nét, “Vẽ lại đi!"

Xương Đông ngoan ngoãn vẽ theo ý cô, nhưng lát sau nét bút vẫn cứ lệch lạc.

Diệp Lưu Tây lại trách móc: "Nguyên tắc đối xứng cơ bản nhất mà anh cũng quên à, thật bó tay. Kỹ thuật thụt lùi nhanh vậy, nếu còn muốn giành giải Con Dao Vàng thì phải phấn đấu lên chứ, kiểu này ngay cả dao sắt cũng không đến lượt anh đâu." Rồi cô lại nhiệt tình xóa đi hộ anh.

Bỗng dưng cô sực hiểu ra, ngẩng đầu lên nhìn anh chăm chăm, một bên mái tóc ánh lên vàng óng dưới nắng: “Xương Đông, anh cố ý phải không?”

Xương Đông điềm nhiên gật đầu: “Phải đấy."

“Tại sao?”

“Bởi vì em đẹp nhất là khi lộ vẻ đắc ý, muốn cười nhưng cố nhịn, khóe môi hơi cong lên, còn cắn môi dưới nữa..."

Nhưng cuộc đời làm gì có nhiều chuyện đắc ý đến thế, chẳng qua anh phối hợp với cô thôi. Mấy lần cô đắc ý vì chuyện vặt vãnh đều biến thành phong cảnh tuyệt trần trong mắt anh.

Ánh dương sáng ngời, nhưng mắt anh lại dần sâu hút đến tối sẫm. Hơi thở Diệp Lưu Tây rối loạn, cô cảm giác được ngay cả nhiệt độ không khí cũng tăng vọt khiến vành tai và gò má cô nóng rẫy.

Cô ném trả tẩy cho anh, đứng dậy đưa tay quạt gió. Công nhận trên cao vẫn thoáng khí hơn.

***

Mặt trời còn chưa lặn, Đường Mập và Đinh Liễu thay phiên nhau cầm ống nhòm quan sát. Cao Thâm lặng lẽ thu dọn từng món đồ lên xe. Anh không giỏi ăn nói nên đành cố gắng ra sức làm nhiều việc.

Diệp Lưu Tây vô tình liếc sang, chợt nảy lòng tốt gọi: “Cao Thâm, sang đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Trong lúc Cao Thâm đang sửng sốt thì Diệp Lưu Tây đã đi qua một bên, anh do dự chốc lát mới cất bước theo sau. Đinh Liễu vốn không định để ý đến hai người nhưng cuối cùng không nhịn được, quay đầu liếc nhìn.

Chị Tây và Cao Thâm chẳng có dây mơ rễ má gì, có chuyện gì để nói nhỉ, lạ thật đấy!

Diệp Lưu Tây đi thật xa mới dừng bước. Cao Thâm khá e dè, đứng cách cô những hai mét, nói năng cũng khách sáo: “Cô... cô Tây, có việc gì không?" Anh ngại ngùng quay đầu nhìn lại, “Tôi sợ Xương Đông thấy sẽ không hay."

Diệp Lưu Tây thẳng thắn vạch trần: “Sợ Xương Đông hay sợ Tiểu Liễu thấy?"

Cao Thâm im thin thít. Ngoại trừ Đinh Liễu, anh hiếm khi trò chuyện với cô gái nào khác, vì vậy khi đối mặt với Diệp Lưu Tây, tay anh cứ lóng nga lóng ngóng, hết buông thõng bên người rồi lại đút vào túi, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại chắp sau lưng.

Diệp Lưu Tây bật cười: “Này, tôi hỏi anh, anh có thật sự thích Tiểu Liễu không?"

Cao Thâm không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, nhất thời lúng túng: “Nếu cô không có chuyện gì khác thì tôi quay về dọn đồ tiếp đây."

Diệp Lưu Tây hờ hững buông lời: “Được thôi, anh đi đi, tiếp tục mối quan hệ gượng gạo với Tiểu Liễu... Tôi đang giúp anh đấy.”

Cao Thâm không sao cất bước được nữa.

Diệp Lưu Tây liếc nhìn anh: “Tôi hỏi anh đáp nhé, trả lời thành thật vào. Trước khi Liễu Thất nói muốn anh cưới Tiểu Liễu, anh đã thích em ấy rồi đúng không?”

Nếu phải thì Đinh Liễu có thể tháo bỏ khúc mắc trong lòng rồi. Nào ngờ sau phút im lặng, Cao Thâm khai thật: “Không phải, sau này tôi mới thích cô ấy."

Đây là logic quái quỷ gì thế?

Diệp Lưu Tây mịt mờ: “Anh vì... tiền sao?"

Mặt Cao Thâm đỏ bừng: “Không phải, kể cả Thất gia không cho Tiểu Liễu một xu nào cũng không sao."

“Anh đợi một lát... để tôi “ngấm” đã."

Cô từ từ hiểu ra, con người Cao Thâm có vẻ cố chấp, thuộc kiểu cổ hủ: Phụ huynh làm chủ, muốn anh ta cưới cô gái nào đó, anh ta xem mặt rồi tự nhủ với mình phải thích đối phương, từ đó một lòng thủy chung, không oán trách cũng không hối hận.

Diệp Lưu Tây nhận xét: “Đấy... không gọi là yêu."

Cao Thâm giải thích: “Con người tôi không có tế bào lãng mạn, ăn nói lại vụng về. Tôi chỉ biết mình luôn muốn tốt cho Tiểu Liễu, cô ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ sốt ruột hơn ai hết, cô ấy vui vẻ, tôi cũng vui vẻ hơn ai hết; cô ấy bằng lòng lấy tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời, tuyệt đối không liếc mắt ngắm người phụ nữ khác dù chỉ một lần."

Diệp Lưu Tây thấy hơi đau đầu trước cặp đôi này. Tiểu Liễu linh hoạt năng động, còn Cao Thâm thật thà như khúc gỗ, bỏ xuống nước là chìm ngay.

Đúng lúc đó, bỗng nghe thấy tiếng gọi to của Đường Mập đằng xa: “Chị Tây, chị Tây, mau xem này!”

Diệp Lưu Tây ngẩng đầu, thấm thoắt hoàng hôn đã buông xuống, xa tít bên kia hồ bắt đầu sáng đèn. Chẳng phải mới hồi sáng nó còn ở khá gần chỗ họ sao? Biết tự chạy cơ à, cũng nhanh chân thật đấy.

***

Họ kiên nhẫn ngồi trong xe chờ đến khi trời tối. Xe chạy sang đến bên kia hồ cũng phải mất một lúc lâu, Đinh Liễu tranh thủ nhoài người lên trước, thì thầm hỏi: “Chị Tây, lúc nãy chị và Cao Thâm nói gì thế?”

Diệp Lưu Tây hỏi ngược lại: “Muốn biết hả?"

Đinh Liễu gật gù.

“Vậy kề tai sang đây."

Đinh Liễu vội vàng kề tai đến, Diệp Lưu Tây hạ giọng: “Chị nói với anh ta, năm nay phải trồng nhiều lúa mạch bớt trồng đậu, bởi vì lúa mạch bán chạy hơn đậu."

Đầu óc Đinh Liễu u mê như rơi vào sương mù, hồi lâu sau cô mới biết Diệp Lưu Tây trêu mình, giận đến mức giậm chân bình bịch: "Anh Đông, chị Tây trêu em kìa, anh nhìn chị ấy đi!"

Xương Đông điềm nhiên nịnh nọt: “Nhìn rồi, xinh lắm!” Ngay sau đó anh bỗng nhớ đến một chuyện, “Tiểu Liễu nói thiếu mất một câu thì phải?"

Đường Mập phản ứng cực nhanh: “Ôi ôi, đầu em.”

Mọi người được phen cười ngất.

Xe dừng lại ngoài cổng thôn, quả nhiên cảnh tượng họ thấy hôm qua mới chỉ là một nửa, hôm nay đã hoàn chỉnh hơn nhiều. Trước thôn dựng cổng chào, bên trên có Lưu Quang lượn lờ trong những thanh sắt uốn cong tạo thành ba chữ to đùng: Cổng đón khách.

Điều khiến họ bất ngờ hơn chính là ngoài nhà cửa ra, còn có những người đi đường khác, bọn họ đã đến từ trước, đang ngồi dùng bữa quanh chiếc bàn trong gian nhà gần cổng thôn nhất. Đường Mập tò mò lại gần xem, hôm nay các món chiêu đãi khách rất đơn giản, chỉ có cháo và bánh bao.

Một người đàn ông vạm vỡ nhiệt tình đến chào hỏi họ: “Cô cậu cũng đến thành Hắc Thạch à?" Nói rồi, ông ta nhìn chiếc xe sau lưng Đường Mập, vẻ mặt đầy hâm mộ: Ôi xe sắt kìa!

Đường Mập ậm ừ: “Đúng, đúng vậy."

“Số nhà của cô cậu là bao nhiêu?"

“Số nhà gì?”

Ông ta tiện tay mở cửa ra, chỉ vào con số bên trên: “Chúng tôi là nhà số 01, trên giấy của cô cậu không in hả? À đúng rồi, chắc giấy của cô cậu thuộc hạng cao cấp nên không có."

Bấy giờ Đường Mập mới để ý trên cửa nhà có biển số "01" giống như phòng khách sạn. Gã thoáng ngơ ngác, may mà Đinh Liễu kịp thời chạy đến chữa cháy, cười ngọt như mía lùi: “Chú, tờ giấy đấy anh cháu đang giữ rồi, mỗi người đều khác nhau ạ? Cháu cũng chẳng biết nữa, đây là lần đầu tiên cháu đi xa nhà, chú có thể cho cháu xem tờ giấy của chú được không?"

Người đàn ông kia rất nhiệt tình, lấy một tấm giấy thông hành to cỡ tờ A5 từ túi áo ngực ra.

Trên tấm giấy thông hành kia đóng rất nhiều con dấu. Xương Đông vừa nhìn liền biết tình hình gay go rồi.

Đinh Liễu vờ nhíu mày: "Ôi, đúng là khác với bọn cháu, có mấy chỗ cháu vẫn không hiểu, chú à..." Cô nàng chỉ bừa một dấu, “Đây là gì ạ?"

Người đàn ông kia chỉ ao ước có cơ hội làm thân với họ, lập tức giảng giải cặn kẽ: “Gần đây xảy ra loạn Mắt Bọ Cạp nên kiểm tra nghiêm ngặt lắm. Phải xin giấy thông hành từ trước, bọn tôi đến từ Tiểu Lạc Dương, cô nhìn này, đây là con dấu phê chuẩn của Vũ Lâm vệ ở Tiểu Lạc Dương, ghi rõ “Lạc Dương đến Tây An", còn đây là dấu đồng ý tiếp đón của Cổng Đón Khách... Còn nữa, đây là số nhà của chúng tôi ở đây, chỗ này là ngày đến, phải tính chính xác ngày tháng, còn phải nộp phí làm thủ tục xin giấy nữa, gồm cả tiền ăn ở một đêm. Chúng tôi không có nhiều tiền nên chỉ được suất ăn tiêu chuẩn là bánh bao và cháo, suất của cô cậu có thể là thịt cá đấy, dù sao... cô cậu cũng lái xe sắt mà.

Cơm canh đều được dọn sẵn, cứ dùng bữa trước, lát nữa sẽ có người đến kiểm tra giấy tờ. Sau khi thông qua kiểm tra, ngay sáng hôm sau có thể qua Cổng Đón Khách... Cô cậu là khách quý, chắc quy trình sẽ khác. Nghe nói đối tượng mất ít thời giờ qua cổng nhất chính là phương sĩ, họ không cần xin giấy thông hành, chỉ cần cầm theo lệnh bài phương sĩ là được... Thôi, người kiểm tra đến rồi, tôi về trước đây."

Ông ta chợt khúm núm rụt người, vội vã cầm tấm giấy của mình về chỗ. Đinh Liễu quay đầu lại xem, đúng là có hai cô gái trẻ tuổi, ăn mặc giống với nhân viên lễ tân của khách sạn đang đi đến căn nhà này. Khi bọn họ sắp đến gần, Trấn Sơn Hà ở trên mui xe bỗng vỗ cánh phành phạch, nhưng nó không hề gáy cũng không bỏ trốn, chốc lát lại nằm im ngay.

Hai cô gái kia đi thẳng đến nhà 01, tiện tay đóng cửa lại. Đinh Liễu quay đầu nhìn Xương Đông: “Anh Đông, chúng ta phải làm sao đây?”

Không có giấy thông hành, không có con dấu, còn mang thân phận dân lang thang, đừng nói là qua Cổng Đón Khách, thể nào cũng bị bắt giữ cho xem.

Diệp Lưu Tây cười xòa: “Không sao đâu, cùng lắm thì liều mình xông qua, hoặc bắt người kiểm tra làm con tin, ép họ phải cho chúng ta qua."

Xương Đông gạt phăng ý định này đi: “Sợ rằng không dễ vậy đâu."

Diệp Lưu Tây nhìn anh: “Tại sao?”

Xương Đông chỉ xuống mặt đất. Những nơi hai cô gái kia đặt chân đều đọng nước ướt sũng, nước đang từ từ ngấm xuống đất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp