Ăn kẹo không
Hiện trường phát sóng tức thì nhốn nháo cả lên.
Phát sóng chưa đầy một phút mà khách mời đặc biệt đã mất nửa bàn tay, máu tươi phun trào. Khoan bàn tới Đêm trong nhà ma, dù trong chương trình huyền bí khác cũng chưa từng xảy ra hiện tượng này.
Nhân viên chương trình chưa kịp rời khỏi khu nghĩ dưỡng Bình Hồ, tiếng hét thảm thiết của đại sư La đã vọng tới, sau khi hỏi rõ tình hình, họ nhanh chóng quay lại băng bó đơn giản rồi đưa gã và mấy ngón tay đứt lìa của gã đi bệnh viện, nếu tranh thủ thì không chừng sẽ nối lại được chúng.
Mặt đất đầm đìa máu, các khách mời người thường sợ đến mức hồn lìa khỏi xác. Chương trình chỉ mới bắt đầu, đại sư La đã đứt nửa bàn tay, ngay cả gã còn như vậy, thì họ ở lại đây còn được toàn thây không?
Vị khách mời ăn mặc như ông chủ lập tức rút khỏi chương trình, những người còn lại tuy sợ đấy nhưng vẫn giữ im lặng, tham gia chương trình sẽ được tiền thưởng, ngược lại nếu rút khỏi khi phát sóng chưa đầy một tiếng, họ sẽ phải bồi thường một khoản lớn, đại đa số họ đều không đền nổi, ít ra cũng phải cầm cự một tiếng rồi tính tiếp.
Phương Tế cũng bất an lắm, tuy cậu ta là thiên sư theo học Học viện Đạo học, nhưng giờ chưa tốt nghiệp, thường ngày quá lắm chỉ đi đuổi mấy con ma tôm ma tép mang vận rủi thôi, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng ác liệt đến vậy.
Còn Thư Niên, cậu rất bình tĩnh…
Phương Tế nhìn Thư Niên, thấy cậu không có vẻ gì là sợ hãi, còn nhìn đăm đăm vào không trung đen đặc.
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
Phương Tế hỏi nhỏ. Ban nãy Thư Niên nói đại sư La sắp gặp điềm xấu, cậu ta không để trong lòng, vì gói kẹo vung vãi đầy đất khiến ấn tượng đầu tiên của cậu ta về Thư Niên là đáng yêu vụng về, cậu ta chỉ cho rằng Thư Niên nói thế để tự bảo vệ mình và hù dọa đại sư La thôi.
Nhưng không lâu sau, lời Thư Niên nói đã thành sự thật, đại sư La gặp họa. Hoặc chăng chỉ là trùng hợp, chẳng mấy ai vào nhà ma mà bình an vô sự cả, nhưng chỉ với dáng vẻ điềm tĩnh hiện tại của Thư Niên, Phương Tế cho rằng cậu chàng này không đơn giản chút nào.
“Không có gì.”
Thư Niên lắc đầu rời mắt về.
Thật ra lúc đại sư La bị mất ngón tay, cậu đã cảm nhận thấy dường như có một ánh mắt đang chăm chăm vào mình, nó giống một ác niệm vậy, nhưng khi cậu muốn nhìn rõ hơn thì thứ đó đột ngột biến mất, nhanh đến mức cứ như chỉ là ảo giác.
Ekip chương trình đón người xin rút là ông chủ rời đi, những khách mời khác tiếp tục ghi hình, bấy giờ người xem đã đông hơn, khán giả hơi đâu lo nhiều như vậy, có người gặp chuyện ngay khi mới bắt đầu chỉ mang đến cho họ càng nhiều kích thích thôi.
Khách mời cầm đèn pin bước sâu vào khu nghỉ dưỡng. Nhà ma tập này tên Khu nghỉ dưỡng Bình Hồ, tọa lạc dưới chân một ngọn núi, là khu nghỉ dưỡng tư nhân.
Nơi này được xây dựng đã tám năm, khoảng ba năm trước thì bắt đầu có ma, tổng cộng sang tay bốn đời chủ, ai cũng bỏ mạng bên trong không một ngoại lệ, tính luôn người nhà và tôi tớ thì tổng cộng chết tám mạng người.
Vườn cây của khu nghỉ dưỡng vô cùng rộng lớn, đám người đi chừng mười mấy phút mới thấy căn biệt thự ở ngay trung tâm.
Đây là một tòa kiến trúc lộng lẫy, tường vây dùng tông vàng nhạt làm chính, ngói nâu, cao hơn mười mét, rộng hơn bốn mươi mét, có rất nhiều cửa sổ và ban công, phong cách trang hoàng độc đáo nho nhã, do không ai quét dọn nên mạng nhện giăng đầy góc tường, xung quanh cũng chất đống những đụn lá vàng khô.
Phương Tế lấy một chiếc la bàn mini ra, nữ nhân viên văn phòng liếc sang, hỏi nhỏ: “Đo âm khí à?”
“Ừm.” Phương Tế gật đầu quan sát la bàn, một lúc rồi mà cây kim bên trên vẫn đứng im.
“Tôi nghe nói âm khí càng mạnh, biên độ đong đưa của kim sẽ càng lớn.” Cô ta nói, “Nó không động đậy là chuyện tốt phải không?”
Phương Tế lộ vẻ mặt nặng nề: “Chị nghĩ nơi như thế này mà không có chút âm khí nào sao?”
Nữ nhân viên văn phòng lắc đầu: “Chắc chắn có. Nên đây là?”
“Vì âm khí quá nặng, nặng đến mức kim không lay động nổi.” Phương Tế đáp, “Đặt kim la bàn lên nam châm, chị nói xem nó có nhúc nhích không?”
Nữ nhân viên văn phòng hoảng sợ.
Cậu ta nói đúng. Thư Niên rời khỏi dòng người đi vòng quanh biệt thự, không cần đo lường gì cả, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng đủ thấy căn biệt thự đang tỏa ra âm khí dày đặc gần như hóa thành thực thể, âm khí tản ra xung quanh khiến những ai vừa đến gần phải rùng mình như bước vào hầm băng.
Nghĩa là trong đó có ma, thậm chí số lượng không ít, là nơi đại hung.
Thư Niên đi một lúc, loáng thoáng trông thấy vật gì đó trên bức tường bò đầy cây thường xuân.
Cậu đến gần dạt lá sang bên rọi đèn vào, lộ ra bức tranh trông như tranh vẽ trẻ con, cách mặt đất không cao, nội dung lại khiến người nhìn rợn gáy.
Nét vẽ nguệch ngoạc khắc họa một đám người, cổ mỗi người treo một sợi dây đen, dưới chân là vũng máu tươi, có một con quái vật lấp ló sau cửa dõi theo những người chết vì treo cổ với đôi mắt sáng quắc, hoặc có lẽ nó cũng đang nhìn Thư Niên.
Dòng chữ xiêu vẹo thể hiện nội tâm quái vật.
“Em thích món quà như thế nào?”
Thư Niên đọc ra tiếng, buông lá ra tiếp tục bước đi, cậu trông thấy một cánh cửa sổ sát sàn bị vỡ, bèn lách người vào trong biệt thự.
Bản đồ hiển thị căn biệt thự này có năm tầng rưỡi, một tầng hầm, bốn tầng chính và nửa tầng lửng, tổng diện tích hơn bảy ngàn mét vuông, có vô số phòng.
Căn phòng đầu tiên cậu bước vào là phòng thú cưng, sàn nhà màu nhạt hằn lên những dấu vết cũ kỹ, lông và xương tán loạn khắp nơi, ngoại trừ người chết, thú cưng ở đây cũng không tránh khỏi kiếp nạn.
“Két…”
Cậu đẩy cửa khiến chúng phát ra âm thanh chói tai. Bên ngoài phòng thú cưng là một hành lang bám đầy bụi, trên tường treo đầy những bức tranh phong cảnh và các tác phẩm thủ công mỹ nghệ, cậu nhìn một lúc, chẳng phát hiện gì khác thường.
Đi thêm một đoạn là phòng đồ chơi, Thư Niên vừa định đẩy cửa, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc vọng tới, vô cùng đột ngột và rõ ràng giữa không gian yên ắng.
“Bé ngoan đừng khóc đừng khóc, mẹ hát ru con ngủ nhé.”
Âm thanh dịu dàng của người phụ nữ vang lên dỗ dành đứa bé, giọng hát êm ái cất lên, tiếng khóc nhỏ dần đi và thay thế bằng tiếng cười trong trẻo.
Thư Niên đẩy cửa, nhưng bên trong chẳng có bóng người nào, chỉ có núi đồ chơi phủ đầy bụi.
Cậu đứng ngoài cửa, sau lưng lại có tiếng bước chân “bình bịch” xen lẫn với tiếng bóng đập xuống đất, lũ trẻ cười vui chạy ngang, vừa cười vừa hô.
“Mau tới đây!”
Giọng trẻ con cao vút vang lên bên tai, cách cậu rất gần, Thư Niên quay đầu nhìn, vẫn chẳng có gì, cậu không thấy bóng dáng đứa trẻ nào.
Thư Niên không sợ, khác với đại sư La vừa bị tấn công, cậu biết những hiện tượng huyền bí này không nhằm vào mình, mà chỉ cho cậu biết rằng xung quanh đây có ma, con ma đó chưa chú ý tới cậu, không thì hiện tượng huyền bí sẽ nguy hiểm hơn, mang tính sát thương hơn.
Cậu nâng đèn pin chiếu khắp phòng đồ chơi, không thấy manh mối, bèn đi vào căn phòng kế tiếp, đến đây cậu dừng bước.
Đây là một căn phòng cất giữ ảnh chụp, bên trong chứa đầy khung hình.
Ảnh chụp thuộc về người chủ cuối cùng của khu nghỉ dưỡng, đa số đều là ảnh gia đình năm người, có vài tấm ảnh thú cưng và khách ghé chơi.
Trên bức tường đối diện là ảnh chụp gia đình to tướng, người chồng, người vợ và ba người con của họ, phía trên bám một lớp bụi, trên khung còn dính vệt nâu đỏ có diện tích rất rộng.
Gia đình này xảy ra chuyện vào nửa năm trước, người chồng bị lột da treo trên ban công, bé gái út chết chìm trong hồ bơi, người vợ vội dẫn hai đứa con còn lại rời khỏi đây không dám mang theo gì, nhưng không bao lâu sau cô ta cũng trở nên điên loạn.
Kể từ đó, không một ai dám mua lại khu nghỉ dưỡng này, nó bị bỏ hoang hoàn toàn.
Ảnh chụp gia đình bị nghiêng, Thư Niên chỉnh ngay lại, quan sát vài giây, chợt có ai đó ở phía sau gọi tên cậu.
“Thư Niên!”
Thư Niên quay đầu, là Phương Tế. Có vẻ cậu ta đang tìm cậu, bấy giờ nói với vẻ mặt sốt ruột: “Cậu to gan quá đó, sao lại tự ý vào đây?”
“Cậu cũng đi một mình còn gì?” Thư Niên đáp, phía sau Phương Tế không có ai, chỉ một mình cậu ta.
“Tôi khác, dù sao cũng học mấy ngày rồi, vả lại thấy cậu mất tích nên mới vội vào đây nè.” Phương Tế bước vào phòng, “Có phát hiện gì trong này không?”
“Ừm…” Thư Niên trầm ngâm, dường như đang đắn đo xem nên nói thế nào với cậu ta.
Bỗng, tấm ảnh gia đình trên tường chợt có sự thay đổi đáng sợ, mặt của năm người bên trên trở nên trắng bệch và vặn vẹo, đôi mắt tối om không cảm xúc nhìn chằm chằm Thư Niên và Phương Tế, con ngươi xoay vòng lia lịa trong hốc mắt.
Nhân vật trong tranh hoặc trong ảnh nhìn chằm chằm người sống, nghĩa là nguy hiểm tăng thêm: Họ đã bị ma quỷ phát hiện.
Nhìn xuống dưới, cô bé út đang há to mồm, thất khiếu chảy ra một đống nước, người chồng đột nhiên bị dây thừng quấn quanh cổ treo thẳng lên, mắt mũi miệng và da thịt toàn thân như bị ngọn nến đốt cho tan chảy, quần áo dính đầy thịt vụn và máu tươi trượt dần xuống.
“Trời ơi!”
Phương Tế giật nảy mình, gọi Thư Niên chạy: “Đi mau thôi!”
“Không kịp nữa, nó tới rồi.”
Dứt lời, Thư Niên nhìn ra cửa, Phương Tế cũng nhìn theo, trông thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng thẳng nơi đó, nó mặc bộ váy trắng, khuôn mặt bị mái tóc ướt đẫm che phủ trông cứ như vừa được vớt trong nước ra, bấy giờ nước còn nhỏ tí tách dưới chân.
Mặt Phương Tế trắng bệch, mò mẫm đồ trên người mình, Thư Niên cũng thế, cậu lấy một thứ ra nhét thẳng vào miệng.
“Đây là gì?” Phương Tế hỏi, nhịn không được nhìn cậu, trông thấy một ống nhựa nhỏ màu trắng trên môi Thư Niên.
Thư Niên: “Kẹo mút.”
Phương Tế: “…”
Phương Tế: “Tại sao phải ăn kẹo mút?”
Thư Niên: “Tôi căng thẳng, hễ căng thẳng sẽ muốn ăn kẹo.”
Phương Tế: “…”
Thư Niên sờ soạng lấy thêm hai cây: “Cậu ăn không?”
Phương Tế: “… Không.”
Thư Niên đưa kẹo cho bóng dáng ngoài cửa: “Còn bé thì sao? Có hương dâu và xoài đó.”
“…” Cặp mắt thấp thoáng lộ ra phía sau những sợi tóc rũ rượi chỉ có tròng trắng, bấy giờ nó đang nhìn chằm chằm họ, ngập ngừng vài giây, chợt gào lên một tiếng chói tai đáng sợ, rõ ràng không phải tiếng của con người.
Nó nhào tới, Thư Niên nhanh chân né sang bên cạnh, nói với Phương Tế: “Cậu nghe xem, nó đang cảm ơn tôi đó!”
Phương Tế cũng hối hả né tránh: “Cậu nói tiếng ma gì thế hả!”
Không biết phải quà của Thư Niên có tác dụng không mà con ma chỉ đuổi theo mỗi Phương Tế, bỏ Thư Niên sang một bên, Phương Tế vật vã né tránh, mấy lần suýt bị nó nắm được vạt áo, may mà luôn thoát được trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Đuổi theo tận mấy phút, con ma chợt thét lên rồi biến mất, tấm ảnh gia đình treo trên tường về lại bình thường, nụ cười trên mặt năm người lại rạng rỡ như ban đầu.
Thoát chết, Phương Tế tức thì ngồi bệt xuống đất há mồm thở dốc, Thư Niên đứng xem cả quá trình nói: “Chắc nó là bé út nhỉ?” Cô bé út chết chìm, con ma đó có chiều cao như một đứa trẻ, toàn thân ướt sũng, khớp với trạng thái khi chết của bé.
“Vậy, vậy à…” Phương Tế thở hổn hển, trông đến là tàn tạ.
“Tại sao nó đột ngột xuất hiện?” Thư Niên ngậm kẹo mút hỏi.
“Ai biết được.” Phương Tế hạ giọng.
“Tôi đoán là do cậu làm tấm ảnh gia đình người ta thành vậy đó.” Thư Niên nói, “Cô bé rất quý ảnh chụp gia đình, cậu lại cố tình để lộ dáng vẻ nó bị chết chìm, bố nó bị lột dạ, nên nó tức giận mới đuổi theo cậu mãi, đến khi cậu hồi phục tấm ảnh về như cũ.”
Phương Tế sửng sốt: “Cậu đang nói gì vậy? Đó không phải hiện tượng huyền bí à?”
“Đúng vậy, huyền bí, nhưng không phải do cô bé làm ra, mà là cậu, để lừa tôi đi theo cậu.”
Thư Niên cụp mắt nhìn cậu ta: “Thật ra tôi biết nghe tiếng ma.”
“…”
“Tôi nghe hiểu tiếng thét của nó, nó đang cảm ơn tôi đã giúp nó chỉnh lại tấm ảnh bị lệch.” Thư Niên thong thả rằng, “Còn nhắc nhở tôi, kẻ đứng cạnh tôi không phải người sống.”
“Tuy ngay từ đầu tôi đã biết cậu không phải Phương Tế. Vậy thì, cậu là ai?”
“…”
Bấy giờ biểu cảm sinh động của người sống trên mặt “Phương Tế” đã biến mất.
Nó chậm rãi há mồm, làn da bên mép như lớp vỏ trái cây mỏng manh chỉ mở rộng một chút đã toét ra, dòng máu đen ngòm chảy xuống.
Như một xác chết đã lâu đang cười.
+++
Group chat của chồng chưa cưới – 2
[Thành viên số 4 được quản lý bỏ cấm chat.]
Số 4: Chủ group ngu si.
Số 5: Đừng nói nữa, mới thả cậu ra thôi, muốn bị rọ mõm nữa à?
Số 4: Nực cười, tôi sợ anh ta á?
Số 3: Được rồi, các anh tập trung vào Niên Niên không được à? Niên Niên giỏi quá đi, chưa gì đã nhận ra con ma đó. Hình như anh ấy mang theo nhiều kẹo lắm, vì thích ăn kẹo nhỉ? Đáng yêu quá đi thôi.
Số 3: (meme bé mèo rung động)
Số 4: Chuyện Thư Niên thích ăn kẹo mà cậu cũng không biết à?
Số 4: Ngu si.
Số 4: Một lũ thiểu năng.
Số 4: Nếu không vì Thư Niên, ai thèm ở chung nhóm chat với mấy người?
Số 5:… Im lặng chút đi.
[Thành viên số 4 đã bị quản lý cấm chat.]