Nó chỉ cười thật khẽ
Tay của bé trai nhỏ nhắn trắng bệch, trông như rất yếu ớt nhưng Thư Niên lại chẳng tài nào phản kháng được, cậu bị kéo vào tấm ảnh, sau cảm giác mất trọng lực, cơ thể cậu dần chìm vào bóng tối.
Cậu như sợi lông vũ bay lượn một lúc, đến khi hai chân chạm đất, bóng tối tán đi, thay vào đó là ánh mặt trời và tiếng người ồn ã, nhìn kỹ lại, trước mặt là một tòa nhà rộng lớn náo nhiệt.
Thư Niên nghĩ, chắc hẳn đây là một đoạn ký ức được “hắn” phong ấn trong ảnh.
Cậu không thấy “hắn”, đây không phải tòa nhà của “hắn” mà trông quyền quý sang giàu hơn, cũng nhiều hơi người hơn tòa nhà bày trí tao nhã nhưng tĩnh mịch kia.
Trong sân đèn đuốc sáng trưng, người qua kẻ lại, Thư Niên quan sát một lúc, có lẽ đây là một gia tộc hưng thịnh đang đón giao thừa.
Vị trí của cậu ở ngay trước cửa từ đường, hương khói ngập tràn, từng luồng khói trắng lượn lờ bay. Vài nô bộc mặc áo ngắn giản dị bận rộn tới lui, bưng những bát mì và thức ăn kèm nóng hổi đặt lên chiếc bàn trong từ đường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT