Thẩm Dục Thành ở trong cái Thẩm gia này trừ Thẩm lão ba thì chưa từng coi mấy họ hàng kia là người thân.
Năm đó Thẩm lão ba ngoài ý muốn qua đời, Thẩm Dục Thành còn nhỏ phải một mình gồng gánh cả cái gia tộc này. Tình thế nguy cấp nhưng những tên đó lại không nghĩ phải làm sao để giúp Thẩm Dục Thành một chút mà lại nghĩ làm sao để cắn xuống từ người hắn một ngụm thịt. Nhưng mà bọn họ lại không ngờ rằng đứa bé Thẩm Dục Thành khi đó chỉ có mười mấy tuổi lại kiên cường chống đỡ, một tay vực dậy Thẩm gia trên bờ vực sụp đổ.
Thẩm Diệu Quang tuy đã 70 tuổi nhưng tinh thần vẫn còn tốt, nhìn qua như mới chỉ 60 mà thôi.
Ông ta mở cửa vào phòng, nở một nụ cười lấy lòng. Còn tại sao phải lấy lòng ấy hả, những người không được lòng Thẩm Dục Thành đã sớm không còn ai ở lại Thẩm gia rồi.
Thẩm Diệu Quang nói: “Dục Thành à, đã lâu rồi mới thấy con nhỉ.”
Trần Lập Quả vô cùng phiền chán, nhưng mà hiện tại cậu lại khó có thể tiếp xúc với người khác. Cho nên thôi thì cứ nghe Thẩm Diệu Quang nói chuyện một chút xem sao.
Thẩm Diệu Quang cười xấu hổ: “Dục Thành à, chú nghe nói con bị bệnh phải không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT