Ăn cơm xong, Thịnh Viễn vào phòng Quý Minh Sùng. Hai người bàn bạc chuyện công ty và việc đầu tư xong, Thịnh Viên bèn chuyển chủ đề, cười nói: “Như bây giờ cũng tốt, lúc cậu còn chưa tỉnh lại, tớ không đồng ý quyết định này của bác gái cho lắm, nhưng khi đó tớ có nói gì thì cũng chẳng có tác dụng mấy. Trước đây tớ không biết nên đối xử với Nguyễn Tố bằng thái độ nào cho phù hợp, xem cô ấy là vợ cậu hình như cũng không thích hợp lắm, nhưng cô ấy lại là người nhà của cậu, chăm sóc cậu và gọi bác gái là mẹ.”
Thịnh Viễn vốn xuất thân trong một gia đình gia giáo [1].
[1] Nguyên văn là “根正苗紅”: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, có liên quan đến Cách mạng hoặc những người tử tế, giỏi giang, vững vàng, có tương lai sáng lạn.
Anh cho rằng làm người nhất định phải biết duy trì khoảng cách với vợ hay người yêu của bạn thân, cho nên dù mình và Nguyễn Tố có sở thích giống nhau thì anh cũng không nói chuyện với cô ấy nhiều, thậm chí trước kia anh còn không biết nên coi Nguyễn Tố là gì. Giờ thì tốt rồi, mọi chuyện trở nên rõ ràng, bây giờ Nguyễn Tố là em gái Quý Minh Sùng, cho nên… sau này anh có thể đến tìm Nguyễn Tố để chia sẻ tài nguyên âm nhạc được rồi nhỉ?
Quý Minh Sùng nhéo sống mũi, trông có vẻ mệt mỏi.
Thịnh Viễn quan tâm hỏi: “Không thoải mái à? Hình như gần đây cậu vẫn chưa đến bệnh viện kiểm tra.”
Quý Minh Sùng đáp, “Vẫn ổn, chỉ là…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT