Mẹ Quý biết hôm nay Nguyễn Tố đã khóc.
Sáng nay hai mẹ con từ siêu thị về, vừa vào đến sân Nguyễn Tố đã phải nghe điện thoại, bà mới đi vào trước. Bà đã đoán được ai gọi đến, chín phần mười là người nhà họ Nguyễn bên kia.
Mặc dù từ khi Nguyễn Tố gả đến nhà này không hay lui tới nhà họ Nguyễn nữa, thậm chí còn không bằng thân thích bình thường, nhưng mẹ Quý biết Nguyễn Tố không phải người tâm địa sắt đá thật sự. Không có chuyện trong lòng cô không có chút mong chờ, không có chút tình cảm nào với cha mẹ ruột.
Lát sau Nguyễn Tố bước vào nhà, hốc mắt và chóp mũi hồng hồng, bà thấy mà lòng cũng khó chịu.
Bà có thể đoán được sau này chuyện gì sẽ xảy ra. Con trai ngày một tốt hơn, hai đứa thì không có suy nghĩ kia, vậy thì bà chẳng có lý do gì để giữ Tố Tố ở lại. Lúc trước bà cũng hiểu giả sử con trai cả đời không tỉnh lại thì bà cũng không thể giữ Tố Tố lại cả đời được. Nhưng chuyện là như thế, có đôi khi đã chuẩn bị tâm lý hết rồi nhưng đến khi Nguyễn Tố thật sự phải ra đi, trong lòng bà lại lưu luyến.
Nếu như, nếu như con trai không tỉnh lại, Nguyễn Tố phải rời đi, thì dù lòng bà lưu luyến mấy cũng sẽ muốn để cô ra đi.
Nhưng giờ con trai đã tỉnh rồi, mọi chuyện ngày càng tốt đẹp hơn, Nguyễn Tố lại phải đi, hơn cả luyến tiếc chính là áy náy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play