Quý Minh Sùng hôn mê năm năm, khi tỉnh lại dây thanh quản vẫn chưa hồi phục, đã nhiều năm rồi không nói chuyện, vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn như cụ già.
Ban đầu Nguyễn Tố tưởng mình nghe lầm. Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Thấy cô ngây người, Quý Minh Sùng đành phải cố chịu đựng cảm giác khô khốc đau rát trong cổ họng, hỏi lại một lần nữa: “Không sao chứ?”
Lâu chưa nói chuyện, giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói không chỉ khàn mà còn bị đè xuống thấp. Nếu không phải do căn phòng quá yên tĩnh, chỉ sợ Nguyễn Tố cũng không thể nghe thấy rõ anh nói gì.
Lúc này Nguyễn Tố mới bình tĩnh lại, theo bản năng ngồi thẳng người, hỏi anh bằng ngữ điệu khó tin: “Anh có thể nói chuyện rồi ư?”
Lần này Quý Minh Sùng không trả lời, mà chỉ gật đầu đầy mệt mỏi.
Cơ thể này thật sự không ổn chút nào. Anh vốn tưởng rằng sau khi mình nghỉ hưu quay về là có thể nhanh chóng trở lại cuộc sống như người bình thường. Nhưng mà anh đã đánh giá cao bản thân mình rồi. Cơ thể này của anh đã năm năm không hoạt động, cũng giống như một chiếc xe năm năm không khởi động, kiểu gì cũng sẽ có vấn đề này nọ, không thành đồ bỏ đi đã là may lắm rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play