Lâm Hướng Đông chưa từng che giấu sự chán ghét của mình với Chương Kiến.
Anh ta cho rằng người đến từ những vùng nhỏ bé đều như vậy, tầm nhìn thiển cận, ngu dốt không biết gì. So với Chương Kiến, anh ta thà thừa nhận Nguyễn Thụ Dương là anh rể mình hơn. Ít ra lễ nghi, tác phong của Nguyễn Thụ Dương không có gì phải bàn cãi. Qua vài chuyện này, anh ta chẳng còn bao nhiêu hứng thú với cha mẹ ruột của Nguyễn Mạn. Dạy dỗ nên một đứa con trai như thế thì cha mẹ có bao nhiêu năng lực cho được?
So sánh với Chương Kiến và cha mẹ hắn ta, hình tượng cha mẹ Nguyễn bỗng chốc cao hơn hẳn.
Cũng bắt đầu từ giây phút này, Lâm Hướng Đông mới hiểu ra, Nguyễn Mạn ở bên anh ta thì chỉ có thể lui tới nhà họ Nguyễn, Nguyễn Mạn và nhà họ Nguyễn không thể tách rời.
Anh ta cũng không muốn vào hôn lễ của mình, Nguyễn Mạn sẽ khoác tay người đàn ông thôn dã không biết từ chỗ nào chui ra. Cô chỉ có thể khoác tay cha Nguyễn, mà anh ta cũng chỉ nhận cha mẹ Nguyễn là cha mẹ vợ, nếu không không biết sẽ có bao nhiêu người chờ xem trò cười của nhà họ Lâm.
Đương nhiên những lời này anh ta sẽ không nói với Nguyễn Mạn.
“Con người vẫn nên đọc nhiều sách vở một chút, trong đầu có gì đó thì sẽ không có những suy nghĩ ngu xuẩn nữa.” Giọng Lâm Hướng Đông hòa hoãn lại, “Anh biết em muốn bảo vệ Chương Kiến, tâm địa em rất lương thiện. Nhưng nhà họ Chương chưa từng nuôi em ngày nào, hơn nữa anh còn nghe nói nhà họ Chương là một gia đình trọng nam khinh nữ, khi đó họ cố tình vứt bỏ Nguyễn Tố, cho nên em không cần phải mang lòng cảm kích với một gia đình như vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play