Kể sơ về một nghề vô cùng thần kỳ bên cạnh tôi.
Nghề mặt nạ thời cổ đại gọi là Dịch Dung thuật, rất nhiều khi mặt nạ không như chúng ta tưởng tượng, trong phim ảnh, là lột cả một tấm da người trên mặt xuống. Phần lớn, thuật này thông qua dùng thứ vật liệu tương tự da người, dán lên vị trí quan trọng, tiến hành thay đổi dung mạo, kỹ thuật này phụ nữ sở trường hơn đàn ông, nghe lý luận nói là phụ nữ có năng lực phân biệt kết cấu gương mặt mạnh hơn đàn ông. Ví dụ như, trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta, đàn ông nhìn một số phụ nữ đều cho rằng họ không trang điểm, nhưng phụ nữ nhìn một cái đã có thể nhìn ra đối phương đã đánh khối, đương nhiên những chuyện này tôi cũng không nhìn thấy luận văn chuyên môn, cho nên không thể khảo chứng có phải là thật không.
Nghề mặt nạ này, chia làm hai nhánh, tôi đều từng tiếp xúc, A Thấu, là một trong những sư phụ của tôi, chính là cô gái mang mặt nạ hú Ba đến cho tôi, có căn bản mỹ thuật vô cùng thâm hậu, sử dụng khá nhiều vật liệu hiện đại và kỹ thuật trang điểm hiện đại, người Trương gia lại toàn là kỹ thuật truyền thống, gần như không cải tiến. Cái gọi là mặt nạ da người, trước đây có phải làm bằng da người không, tôi chưa hỏi bao giờ. Nhưng Trương gia dùng vật liệu đặc biệt, chỉ có bọn họ biết điều chế. Tôi lại tự tạo một phái, dùng cách làm bột mì hoặc nhục yến(1), có thể làm ra mặt nạ tạm thời, hạn sử dụng phải xem nhiệt độ thời tiết và mồ hôi của tôi.
Nguồn gốc của hai nhánh này, tôi đoán đều giống như nhau, chuyện A Thấu học được kỹ thuật này, có thể viết thành một câu chuyện dài, cô ấy kể cô ấy chỉ nghe nói, tổ sư gia khởi nghiệp ở biên quan, năm xưa đến hang Mạc Cao(2) sửa hang, làm tượng Phật cho phú hộ, đám phú hộ có một quy định bất thành văn, chính là hy vọng gương mặt tượng Phật giống mình, dần dà tổ sư gia thể hiện thiên phú của mình trong việc nặn mặt, trước khi làm tượng Phật, cần phải chuẩn bị, bởi vì không có nhiều vật liệu dùng để làm khuôn, vì thế ngay từ đầu đắp khuôn làm mặt cho người giấy, mặt nạ da người dần dà bắt đầu hình thành, sau đó có bà con trong nhà phạm tội, muốn rời quan, cho nên mạo hiểm làm một tấm mặt nạ giấy dán lên mặt, trà trộn ra ngoài, cho nên danh tiếng lớn dần, thì không làm tượng Phật nữa, chỉ làm nghề mặt nạ đưa tội phạm ra khỏi quan, sau này thay đổi vật liệu, trở thành một nghề đặc biệt.
Kỹ thuật này khi đó chỉ truyền cho họ ngoại, không truyền họ nội, chỉ để lưu truyền, con cháu đời sau không thể liên tục hai đời làm nghề này. Nghe nói là Diêm Vương gia vì cái mặt nạ này, thường bắt sai người, trách tội xuống, người trong nghề đều đoản mệnh. Tôi thì nghĩ là vì nghề này khả năng bị diệt khẩu quá lớn, cho nên rất nhiều người không thể hưởng thọ.
Mặt nạ của Trương gia, chắc chính là cổ pháp, kỹ thuật của A Thấu về sau đã được rất nhiều người cải tiến, kỹ thuật này sau này được tẩy trắng nhờ y học thẩm mỹ và y học pháp y, đã là một công trình hội tụ cả mỹ thuật, giải phẫu học, y học, khoa học vật liệu thậm chí nhận diện gương mặt vô cùng chuyên nghiệp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play