Trước khi viết lại tất cả những điều này.
Tôi chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình lại dùng tới chiếc máy tính để viết bút ký. Đối với một người cả ngày chơi bời lêu lổng như tôi, dịp duy nhất để viết một cái gì đó chính là ký đơn cho những người đến trả tiền mà thôi. Nhưng từng ấy không đủ bận rộn để đầu óc tôi phải suy nghĩ gì nhiều, đó thật sự là một việc làm cho người ta cảm thấy thích thú. Nhưng không biết vì sao, cho dù là một chút tôi cũng không cười nổi.
Cho nên tôi viết lại quyển bút kí này là để hy vọng những chuyện mình đã trải qua có thể được ghi lại một cách rõ ràng, bởi vì thực sự không thể tưởng được nó lại diễn ra quá phức tạp như thế. Chỉ hy vọng tất cả những ghi chép dưới đây có thể được trở lại như cũ, giống như nguyên nhân của sự việc, giống như tất cả những thứ khác.
Lời dẫn
Nguyên nhân gây ra chuyện này là vào ngày mùng một tháng hai năm 2003, một lão già răng vàng bỗng tới hỏi chuyện của ông nội tôi khi tôi đang chuẩn bị đóng cửa hàng lại.
Lúc ấy tôi chỉ có một suy nghĩ rằng không biết nên phản ứng với lão như thế nào, chỉ là chuyện này cho dù sao thì vẫn thấy rất kỳ quái. Chuyện của ông nội, trong nhà chúng tôi khép lại đã sáu bảy năm rồi, không còn ai nhắc tới nữa, vậy vì sao đột nhiên lão răng vàng này lại hỏi tới?
Nhìn bộ dạng và điệu bộ nói chuyện của lão ta thì biết đây không phải là một người lương thiện gì.
Sau này, ông chủ Tiền ở bên cạnh nói cho tôi biết, ông ấy nhận ra lão răng vàng đến cửa hàng tôi lúc đó, lão kia nổi tiếng xấu xa, tên là Kim Vạn Đường, chính là nhân viên kinh doanh của khách sạn Tân Nguyệt ở Bắc Kinh.
Khách sạn Tân Nguyệt là một khu vui chơi cao cấp ở Phan gia, có của cải và địa bàn kinh doanh đều mở ở bên đó, không cần màn trời chiếu đất, cũng không dùng phải thường xuyên đụng chạm tới Lôi Tử (từ lóng để chỉ cớm ấy 😀 ). Với tư cách của tôi còn không đủ tiêu chuẩn để đi vào, chỉ mới nghe tới một chút. Có người nói bất cứ một món đồ nào được bên trong ấy một khi đã đặt lên bàn thì giá của nó cũng phải cao hơn cả vàng khối.
*Phan Gia Viên: là một nơi giống như chợ trời ở Bắc Kinh, ở đó buôn bán đủ mọi loại mặt hàng thuộc đồ cổ.
Tại sao một nhà giàu có như vậy lại để lão già này chạy đến Giang Nam, còn tới một cửa hàng nhỏ bé ở tít cuối huyện như của tôi chứ, rốt cục là có ý gì đây? Lúc ấy tôi tự nói với chính mình nếu có cơ hội tất phải điều tra một chút, chỉ có điều cái ý niệm này chẳng mấy chốc đã bay biến đi mất. Làm cái nghề như tôi thì gặp phải quái nhân và chuyện lạ sẽ nhiều lắm, mỗi việc mở cửa hàng đồ cổ thôi cũng đã không được sống yên ổn rồi, thực sự là tôi không quá quan tâm tới chút chuyện tầm phào ấy.
Bỗng có ngày tôi ngẫm ra cũng thấy hơi bùi ngùi thật. Lại nói tới cảnh ngộ của tôi thực sự không tươi sáng gì, cửa hàng bên cạnh còn mở tận ra ngoài đường, có cả xưởng làm bánh ngọt nữa, ngay đến quản lý mà còn đi làm bằng xe con, trong khi tôi lại từng tháng nhịn ăn nhịn tiêu để trả tiền lương cho thủ hạ, làm một ông chủ vô cùng bất lực. Lúc ấy đã nghĩ bán đồ cổ mà lại không mở mày mở mặt bằng quán cơm, đây là cái thói đời gì vậy? Đã thế tôi đi thuyết phục cha mình, đem cửa hàng này chuyển thành quán cơm cũng được. Đương nhiên điều đó chỉ là tôi tùy tiện nói nói vậy thôi, tôi hoàn toàn không nghĩ tới sau này lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy. Nếu sớm biết sẽ thành như thế, tôi nhất định cầm một cây đuốc mà đốt trụi cửa hàng nhà mình đi, chấm dứt hết tai họa về sau.
Nói tới nói lui, sự thật là chúng ta không tài nào biết trước được chuyện tương lai, cho nên đến cùng tôi vẫn không thể tránh khỏi sa chân vào đó. Tiếp theo mỗi bước một lún sâu thêm.
Ngay cả khi như vậy, tôi cũng không nghĩ rằng bản thân về sau phải dùng tới phương pháp này để sắp xếp lại mọi chuyện cho rõ ràng.
Những toàn bộ ghi chép này vẫn đang ở được thực hiện, mặc dù kết cục vẫn chưa được rõ ràng.Nhưng đọc kỹ lại những đoạn kí ức này, coi lại từ đầu đến giờ, xem ra cũng khá là đặc sắc, giờ chỉ cần chỉnh lại một chút, cuối cùng cũng sẽ ra được đáp án. Tôi tin chắc như thế hơn nữa còn kiên trì làm tiếp.