Hắn chưa nói xong tôi đã đi tới cho hắn một cú đau, thầm nghĩ lão tử còn sợ em gái mày à, mặc kệ em gái mày là bánh tông hay là yêu tinh, cứ lôi ngay ra đây, cho mày nhìn một chút, ngày tháng khổ cực của ông đây lúc trước không phải uổng phí.
Lúc tôi nện Lâm Kỳ Trung, đem lửa giận khi bị long chất hành nửa ngày phát tiết ra toàn bộ, đánh cho hắn bò lăn ra đất. Vương Minh thấy bộ dạng tôi như vậy cũng sợ ngây người, trước đây chưa từng thấy tôi có tính khí như vậy, đoán chừng về sau tiền lương cũng không dám đòi.
Đánh hồi lâu cũng không thấy em gái hắn đi ra, tôi cũng mệt mỏi, ngồi vào trên ghế salon thở dốc, hắn bị tôi đánh đầy mặt là máu, tựa vào vách tường, không ngừng bưng lấy cái mũi của mình.
Trước đây vào thời điểm như vậy tôi còn đồng cảm với người như vậy, bây giờ nhìn chỉ cười nhạt, người đang yếu thế luôn có vẻ đáng để thông cảm, nhưng khi tôi yếu thế, hắn nhìn tôi như thế nào?
Tôi đốt một điếu thuốc, lại hỏi: “Em gái anh đâu?”, chỉ vào giá sách trong phòng: “Có phải vẫn còn ở trong cái hộp kia không?”
Vương Minh thức thời bưng cái hộp kia ra, đặt trước mặt tôi. Tôi chỉ chỉ cái hộp: “Anh gọi đi, tôi đây cũng muốn làm quen một chút.”
“Anh không nên ép tôi, em gái tôi mà đi ra thì anh chạy không thoát được đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT