Trên đường trở về thành phố, tôi vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, Xa Tổng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng anh ta khẳng định mình không hề có hứng thú với việc nuốt nhẫn, trước khi gặp tôi cũng chưa từng nuốt cái nhẫn nào… vân vân.
Khả năng duy nhất là chiếc nhẫn này đến từ chính trong cơ thể rắn, có lẽ là khi đẻ trứng hay bài tiết trong cơ thể Xa Tổng đã phun ra cái nhẫn này vào dạ dày hắn.
Xét ra thì lũ rắn này đã ngủ đông mấy trăm năm, chiếc nhẫn này có thể có niên đại rất lớn, là bảo vật vô giá.
Bề mặt nhẫn bị một tầng gì đó giống như hổ phách bao phủ, có thể là ở trong dạ dày rắn bị vách dạ dày kích thích nên đã hình thành sự kết sỏi để bảo vệ vật chất, không khác mấy so với ngọc trai. Bởi vậy không nhìn thấy bề mặt thực sự của chiếc nhẫn, hơn nữa màng sỏi cực kỳ rắn chắc, tôi dùng móng tay cào cũng không làm xước được chút nào.
Nếu có Bàn Tử ở đây, nhất định đã dùng đá đập thành bột phấn, tôi nghĩ thứ này có lẽ rất có lai lịch, liền vụng trộm bỏ vào túi, dù sao thì Xa Tổng cũng không tỉnh táo. Tiểu Mãn Ca vẫn bất tỉnh nhân sự, Xa Tổng nói không có việc gì, bản thân năng lực kháng độc của chó đã hơn con người rất nhiều, đặc biệt là con chó này, từ nhỏ đã đem thuốc rắn làm cơm ăn, đến thú y tiêm kháng sinh, rửa ruột liền không sao nữa. Nếu thực sự gặp phải rắn độc mà nó không chống đỡ được thì hẳn là đã không sống được đến giờ.
Tôi nói anh thật là tin tưởng năng lực của chó.
Xa Tổng nói, không phải là tin tưởng chó mà là tin tưởng ông nội tôi, loại chó đưa vào trong núi mà gặp rắn liền chết thì đã sớm chết trong lúc huấn luyện rồi. Con chó tôi đang thấy đây không biết đã được tuyển chọn từ bao nhiêu con chó mà ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT