Phán đoán chuyện này hết sức khó khăn, tuy đây chính là nghề cũ của tôi, lúc này đề cập đến khoa học kỹ thuật cao thì không phù hợp lắm với không khí này, nhưng chúng tôi không thừa nhận không được, hiện tại một số kỹ thuật cơ bản đã cực kỳ hoàn thiện, hơn nữa rất phổ biến, đặc biệt là kỹ thuật xét nghiệm ADN, nhưng xét nghiệm ADN đối với xương cốt cổ xưa vẫn là một vấn đề nan giải trên thế giới, đặc biệt là hài cốt của người đã chết rất lâu.
Tuy nhiên, căn cứ vào đặc thù của khung xương và tuổi xương để phán đoán thì lại đưa ra được một kết luận khiến người ta rợn tóc gáy. Hài cốt này là của một nữ thi 17 tuổi, ngày tháng tương đồng với ngày em gái vị giảng viên kia được sinh ra. Nguyên nhân cái chết của em gái anh ta khi đó là tai nạn xe cộ, trên bộ xương của nữ thi 17 tuổi này, bọn họ phát hiện những vết thương trên xương cốt hoàn toàn tương đồng với nữ thi ngày đó, những vết thương này có vài chỗ vậy mà đã lành lại.
Phía cảnh sát không thừa nhận điểm này, nhưng bởi vì giảng viên này rất tin tưởng đây là em gái anh ta, không biết vì sao, 13 năm sau khi chết, xương cốt của em gái anh ta vẫn còn tiếp tục sinh trưởng.
Tôi nghe xong chuyện này thì có phần kinh ngạc, không hề nghi ngờ, đây là một câu chuyện rất ly kỳ, mà bạn học của tôi là một người nói năng thận trọng, cậu ta nói đã chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, tất nhiên không thể là giả.
Nếu như chuyện này thực sự hoàn toàn không có bất kỳ sơ hở nào thì đây là một chuyện đặc biệt thú vị, nhưng đối với tôi mà nói, những luận điểm và tin tức này đều có chỗ có thể bác bỏ.
Đầu tiên là suy luận lỗ mãng đơn giản nhất, hợp lý nhất chính là, em gái anh ta khi đó chưa chết mà đến một nơi khác, sống đến 17 tuổi thì tử vong, được táng trong cái quan tài này.
Mặc dù quan tài mục nát và rất nhiều vết tích kỳ quái chứng tỏ suy luận của tôi chưa trọn vẹn, nhưng tôi tin rằng đây là một giải thích hợp lý, mà nếu cho tôi thời gian để xem hết tất cả tư liệu chi tiết,tôi có thể làm cho kết luận này càng thêm hợp lý.
Ngoài ra còn có thể có nhiều loại giải thích khác, đối với người đã trải qua nhiều chuyện như tôi mà nói, mánh khoé ở mức độ này, tôi sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Tuy nhiên tôi vẫn cùng anh bạn học kia đến Ngân Xuyên một lần, một mặt vì anh bạn tôi rất ít khi nhiệt tình với chuyện của tôi như vậy, mà quả thực tôi cũng muốn cùng cậu ta đến đó giải sầu một chút, theo như cậu ta nói, cậu ta ở một nơi đẹp đến mức làm người ta giận sôi.
Khi tôi đến nơi đó, để cho phải phép với anh bạn của tôi, tôi đi gặp giảng viên kia một lần, anh ta nói cho chúng tôi những chi tiết cụ thể đã xảy ra lúc đó.
Có ba điểm, khi anh bạn tôi kể lại đã quên mất, điểm thứ nhất là, quan tài chỉ đóng kín bằng đinh sắt rỉ, anh ta cho rằng quan tài như vậy rất khó làm giả, nếu mới nhập liệm gần đây thì thi thể em gái anh ta sẽ không thể phân huỷ nhanh như vậy, trong quan tài cũng không thể khô ráo như vậy. Trạng thái của cái quan tài này hoàn toàn là trạng thái lúc táng xuống năm xưa. Cho dù thời gian thêm đến hai ba năm cũng không thể, cần phải mười năm trở lên mới có thể trở thành tình trạng như vậy.
Điểm thứ hai, khi em gái anh ta qua đời, cái chết đó hoàn toàn được xác định rõ, không chỉ là anh ta và mẹ anh ta có thể chứng minh, cảnh sát khi đó, hồ sơ bệnh viện, tất cả chứng cứ đều có ở đây. Trên thực tế, thôn này và thị trấn bốn phía rất đơn thuần, không thể chấp hành một âm mưu về đất đai lớn đến vậy.
Điểm thứ ba, vòng cổ và vòng tay em gái anh ta đều nằm trên bộ xương, bị rữa nát nghiêm trọng, gần như đã dính vào thi thể, người trưởng thành không thể mang được đồ trang sức của bé gái 4 tuổi. Lúc đó em gái anh ta đeo bảy cái vòng tay và lắc chân, những thứ này nếu không phải là người tự mình làm thì rất khó phân biệt, khi đó chính anh ta đã đeo vòng cho em gái cho nên anh biết thứ tự. Anh ta đã xem xét cẩn thận, hoàn toàn không sai.
Đương nhiên, trên lý thuyết chuyện tôi nói như cũ vẫn có thể xảy ra, chuyện này cần một người xây dựng âm mưu cực kỳ tinh vi đứng sau, sử dụng lực lượng rất lớn để tráo đổi, nhưng tôi nghĩ không ra chuyện này có gì đáng giá để phải làm như vậy.
Nói đến đây, tôi vẫn tiếp tục không có hứng thú với chuyện này, tuy nhiên, sau khi nói chuyện phiếm, tôi từ từ phát hiện một số điểm không đúng, do đó tôi bắt đầu nghiêm túc.
Tôi phát hiện trạng thái của vị giảng viên này có phần kỳ lạ.
Trước đây tôi rất ít dùng phương pháp này để tự hỏi một vấn đề, người thường nếu gặp chuyện này, dù có là người mệnh phạm Thái Cực như tôi cũng nhất định sẽ cố chấp muốn biết vì sao, nỗ lực tìm ra một điểm không hợp lý, hoặc là điểm nào đó có thể giải thích.
Người bình thường sẽ mong muốn có một lời giải thích, tại sao lại như vậy?
Vị giảng viên này đối với câu hỏi ”tại sao lại như vậy” không có bất kỳ biểu hiện nghi ngờ gì, anh ta một mực khẳng định bộ hài cốt kia là của em gái anh ta.
Anh ta không thể không nghi ngờ, vì sao anh ta không biểu hiện ra sự nghi ngờ, không hỏi han chúng tôi điều gì, hay là trong khi thảo luận không nhắc tới khái niệm “tại sao lại như vậy” theo phản xạ có điều kiện.
Nguyên nhân chỉ có một, chính là anh ta nghĩ chúng tôi không giải quyết được vấn đề này. Nhưng khi bạn học của tôi giới thiệu về tôi hiển nhiên đã thổi phồng lên rất nhiều, rõ ràng là tiến cử tôi để tôi đến giải quyết chuyện này. Vẻ mặt của anh ta, có lẽ là tin tưởng lời kể của bạn tôi, hoặc ít nhất là thừa nhận uy tín của tôi.
Tại sao lại làm tôi có cảm giác khác thường?
Chỉ có một khả năng, đổi lại là tôi, nguyên nhân để tôi làm ra kết quả như vậy chỉ có một.
Tôi không muốn thảo luận với anh, không muốn hỏi anh phương pháp giải quyết vấn đề, có lẽ là nhận định anh không thể giải quyết được, hoặc có lẽ tôi không dự tính nói hết tất cả tin tức cho anh biết.
Vì thế tôi chỉ có thể cùng anh nói chuyện qua loa, bởi vì nói về biện pháp giải quyết với anh chỉ lãng phí thời gian, anh cũng khôg biết tất cả thông tin.
Anh ta đã không nói hết tất cả cho chúng tôi.
Đồng thời, tôi còn cảm giác được anh ta rất chắc chắc bộ hài cốt này là của em gái anh ta, tôi nhìn ra anh ta không kiên nhẫn với sự nghi vấn của chúng tôi.
Dưới loại tình huống này, tuyệt đối không thể dựa vào vài điểm đặc thù này để tin tưởng chắc chắn như vậy, dù sao cũng là việc rất ly kỳ nhưng anh ta lại tin tưởng như thế. Hiển nhiên là do anh ta có chứng cứ có thể chứng minh 100% suy luận của anh ta là chính xác, tuy nhiên anh ta lại không thể nói ra.
Hơn nữa trong tất cả các trạng thái của anh ta, cái vẻ mặt tự trách và phiền muộn này làm tôi nghĩ, chuyện này rất có thể là sự thực, hơn nữa vị giảng viên này còn có thể biết một ít nội tình bên trong.
Tuy nhiên tôi không phải là thằng ngốc mà tiếp tục truy vấn, tôi đã không làm những chuyện vô ích nữa. Nói chuyện xong, tôi được chấp thuận đi xem bộ xương của em gái anh ta.
Tôi xem qua đầu khớp xương, mức độ nhạy cảm với những thứ này không giống với người khác. Người này phán đoán đây là em gái hắn là có chứng cứ rất xác thực, nhất định cũng là đến từ bộ hài cốt này, hắn có thể phát hiện thì tôi tin rằng tự tôi cũng có thể phát hiện.