BÉ CON ỐM YẾU CỦA LÃO ĐẠI

Chương 5


2 tháng


20

Cuộc tụ họp này cuối cùng đã kết thúc giống như một trò hề.

Trên xe, nghĩ đến biểu tình của mấy người Vân gia vừa rồi, tôi vẫn cảm thấy thật thoải mái.

Sự lãnh đạm không để ý sống ch*t của người khác trên người Hách Liên Dật thực sự đáng để tôi học tập, chỉ là tôi không thể ăn nói giỏi như hắn.

Tôi biết một chút về tình huống trong nhà Hách Liên Dật.

Là con trai thứ ba trong gia đình, hẳn không cùng mẹ với anh trai lớn và anh trai thứ hai. Sau khi vợ cả của Hách Liên Thịnh qua đời vì bệnh, ông ta đã cưới mẹ của Hách Liên Dật, Tô Tuyết.

Tô Tuyết không phải là Đại tiểu thư thế gia giống vợ chính thức, mà xuất thân từ gia đình bình thường. Sau khi cảm giác mới mẻ lúc ban đầu qua đi, Hách Liên Thịnh đối với người vợ “không lên được bàn" này cũng từ từ mất kiên nhẫn, trở nên lãnh đạm, thậm chí là ch/á/n gh/ ét.

Đồng thời, ông ta cũng ch/án gh/ét đứa con trai thứ ba Hách Liên Dật.

Tô Tuyết không biết mình đã làm sai điều gì, sau nhiều lần vãn hồi không có kết quả, bà tr/a/ m c@m rồi qu/a đ/ời.

Liên gia có bao nhiêu kh/ó kh/ ăn.

Trước đây chỉ là biết chuyện, hôm nay tận mắt nhìn thấy, tôi mới thực sự cảm nhận được mối quan hệ của họ không tốt đến nhường nào.

21

“Vợ à.”

Thanh âm trầm thấp dễ nghe truyền tới từ đỉnh đầu, c/ắt đ/ứt suy nghĩ của tôi.

“Hôm nay anh nói chuyện với các chú dì như vậy, em sẽ không tức giận chứ ?”

Tôi đang tựa vào hắn ngực nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mở mắt ra ngáp một cái.

“Không đâu, chồng em đẹp trai thật đấy.”

Hắn chỉ thích nghe tôi khen hắn, khóe miệng cong lên.

Sau đó lại đè xuống, giả vờ lo lắng: “Vậy nếu sau này anh không làm gì cả, không có tiền, em có ch/ê anh không?”

Tôi không chắc hắn có nghiêm túc hay không.

Trong sách đã miêu tả hắn phú khả địch quốc, giàu hơn cả Hách Liên gia và Vân gia cộng lại, giá trị con người hàng nghìn tỷ, cũng không đến nổi sẽ không có tiền.

Nhưng tôi suy nghĩ một chút, vẫn là nghiêm túc trả lời: “Trong tay em còn có một chút cổ phần công ty Vân gia, nếu quả thực không được, em chuyển cho anh, anh b/án đi,  hẳn còn có thể chống đỡ được một đoạn thời gian.”

Lại nghĩ đến những bữa ăn đa dạng dinh dưỡng mà tôi đã ăn, tôi có chút ch/ột d/ạ: “Em có phải rất phí tiền hay không? Nếu không, hay là đừng bữa ăn dinh dưỡng nữa...”

"Em mỗi ngày ăn được mấy hớp cơm, có thể phí bao nhiêu tiền?" Hắn vòng tay ôm chặt tôi, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Sau đó không biết tự bổ não cái gì, thuận miệng mắng: “Vân gia đáng ch*t, thật không phải là con người.”

Tôi: “...”

Chắc chắn Hách Liên Dật đang tr/êu chọc tôi.

Tôi bĩu môi một cái: “Em đã nói em dễ nuôi mà."

“Nếu một ngày nào đó em ch*t, chắc chắn anh không tìm được người dễ nuôi hơn em đâu.”

Không nghĩ tới hắn đột nhiên tức giận.

“Nói vớ vẩn gì đó?”

Hách Liên Dật vốn đang ôm tôi thật chặt, đột nhiên đ/ẩy tôi ra một bên cửa sổ sau đó buông tay ra, dịch chuyển cách xa tôi hai bước.

Xụ mặt nói: “Tự kiểm điểm đi!”

Tôi có chút mơ hồ, không biết câu nào chọc hắn tức giận.

Không nghĩ ra, cũng chỉ có thể ngồi cứng đờ như một học sinh tiểu học bị ph/ạt vì ph/ạ/m s/a/i lầm.

Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện Hách Liên Dật từ đầu đến cuối mắt luôn nhìn thẳng về phía trước, không nhìn tôi một cái.

Thật là một người đàn ông lạnh lùng.

Trong lòng ủy khuất lại khó chịu, tôi cũng không muốn quan tâm hắn nữa.

22

Bên trong xe lâm vào an tĩnh.

Chúng tôi chỉ giằng co như vậy, cũng không ai nói chuyện trước.

Cho đến khi tôi không nhịn được hắt hơi một cái.

Hách Liên Dật lập tức quay đầu, vẻ mặt khẩn trương kéo tay tôi qua, đặt ở lòng bàn tay hắn sưởi ấm.

Thấy tôi nhìn hắn, hắn nhanh chóng thu lại biểu tình, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía trước.

“......”

Tôi rút tay ra, nhưng không rút lại được.

Thôi thì mặc kệ hắn đi.

Hách Liên Dật thật sự có tiến bộ, lần này cơn giận thực sự đã kéo dài rất lâu.

Trước đây, nếu tôi thèm ăn hoặc không nghe lời, hắn chỉ xụ mặt nói tôi đôi câu, nhưng rất nhanh sẽ mềm giọng dỗ dành tôi.

Nhưng lần này, hắn có thể ki/ềm ch/ế một thời gian dài mà không nói chuyện với tôi.

Chỉ là lạnh mặt đưa thu/ốc cho tôi, thúc giục tôi uống; lạnh mặt đưa khăn tắm và sấy tóc cho tôi; lạnh mặt đi làm ấm giường cho tôi…

Lúc ngủ, hắn vẫn ôm tôi, ấn đầu tôi vào trong ngực.

Cả hai đều im lặng, không ai nói chuyện.

Cho đến khi tôi mơ mơ màng màng sắp ngủ mất, nghe thấy đỉnh đầu truyền tới thanh âm u oán: “Đồ tồi, đồ ngốc, đồ không có lương tâm...”

Tôi cũng đã sắp ngủ, mệt đến cực điểm, nghe hắn liên tục lải nhải ở bên tai, thật sự là khổ không thể tả.

Vì vậy vùi đầu sâu hơn, cố gắng trốn thoát khỏi "M/a âm".

Nhưng hắn vẫn còn nói.

Tôi cau mũi một cái: "Đừng nói nữa, sư phụ..." (ý là sư phụ niệm chú kim cô :)))

Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Không được nói à? Đừng quên hôm nay trên xe em đã nói...”

Thấy hắn lại có vẻ như muốn nói nhiều, tôi vội vàng ngẩng đầu, tiến tới khóe môi của hắn hôn qua loa một trận.

Vừa hôn vừa làm nũng dỗ hắn: “Em sai rồi chồng —— ”

Hắn quả nhiên không nói nữa, chẳng qua bàn tay đặt ở bên hông tôi si/ết ch/ặt.

Khi tôi nghĩ rằng rốt cuộc cũng thanh tĩnh lại có thể ngủ ngon.

Thì nghe thấy hắn khẽ than một tiếng.

"Vợ à, Vãn Vãn, bảo bối, hãy sống lâu trăm tuổi, bình bình an an.”

“Anh không muốn ai khác, chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh em.”

Tôi sửng sốt một chút, thì ra hắn tức giận vì chuyện này.

23

Cuộc ch/iế/n tr/anh lạnh không chính thức này đã chính thức kết thúc sau nửa ngày. 

Có lẽ là vì câu nói mà tôi vô tình nói ra ở trên xe, hai ngày sau Hách Liên Dật đưa tôi đến phòng khám t/âm l/ý. 

Cái gì mà tự đánh giá l/o â/u, tự đánh giá tr/ầ/m c@m, SCL90... một loạt các bài kiểm tra tâm lý đều làm một lần, còn nói chuyện với bác sĩ t/âm l/ý một lần nữa. 

Kết quả không có gì bất thường, Hách Liên Dật mới hoàn toàn yên lòng. 

Vừa buồn cười vừa rất cảm động.

Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một người như vậy quan tâm đến tất cả mọi thứ của tôi, để tôi ở trong lòng, cam tâm tình nguyện cưng chiều.

Thì ra tôi h/ỏng b/ét cả đời, cũng có thể gặp được may mắn như vậy. 

24 

Không biết có phải vì gần đây khẩu vị khá hơn nhiều hay không, tôi cảm thấy mình lên cân.

Gò má cũng có thịt rồi.

Khi tôi hỏi Hách Liên Dật, hắn lại không đồng ý: “Ở đâu mà béo? Anh ôm em mỗi tối, sao không cảm giác được gì cả.”

"Vẫn phải ăn nhiều hơn." 

Buổi tối lúc ngủ, tôi u/ốn tới ẹ/o lui trong ngực hắn, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Anh cảm nhận lại xem, có phải béo hơn rồi hay không?”

Hắn không trả lời, mà là cau mày hít sâu một cái.

Cảm giác được cái gì, tôi dừng lại không dám đ/ộng nữa.

Hắn bất đắc dĩ nhìn tôi, thần sắc u oán: “Đ/ộng thì đ/ộng h/ă/ng /say, đụng lại không được đụng.”

Vừa nói, hắn vừa định đứng dậy đi tắm.

Nhìn hắn ba ngày hai lần chạy đi tắm nước lạnh, tôi trong lòng cũng rất không đành lòng.

Vì vậy, khi hắn đứng dậy, tôi vươn tay ôm cổ của hắn.

"Nhẹ một chút." Tôi nói nhỏ xíu, "Chắc là không sao." 

Tôi đã nhìn thấy những thứ mà hắn đã chuẩn bị trước đó ở tủ đầu giường. 

Thật ra tôi cảm thấy mình cũng không phải rất yếu ớt, ngay cả cái chuyện kia cũng không thể làm.

Hách Liên Dật nhìn tôi chòng chọc hồi lâu, ánh mắt n/óng b/ỏ/ng đến đáng s/ợ.

Ngày khi tôi không nhịn được nghĩ muốn lùi bước, hắn cúi đầu hôn xuống một cái.

Đôi môi nóng bỏng trên rơi lên người tôi.

Hắn thấp giọng nói: “Không thoải mái phải nói cho anh.”

25

Trăm triệu lần không nghĩ tới, rõ ràng đã làm chuẩn bị đầy đủ, Hách Liên Dật ở trong quá trình cũng mười phần cẩn thận, hết thảy tựa hồ cũng rất thuận lợi.

Sáng hôm sau, tôi vẫn bị phát s/ốt nhẹ.

Hắn vội vã mời bác sĩ đến.

May mắn là không nghi/êm tr/ọng, cả về mức độ lẫn triệu chứng, đều tốt hơn nhiều so với lần trước tôi bị b/ệnh.

Sau khi bác sĩ đi, hắn cho tôi uống thuốc.

Hách Liên Dật nằm chung cùng tôi trên một chiếc giường, tựa vào nhau, một tay vuốt ve tóc tôi.

Hắn nhăn mày nhìn tôi: “Đến tột cùng là bước nào xảy ra vấn đề?”

Ai biết được thân thể này của tôi h/ỏng b/ét đến thế.

Hắn rất áy náy, chăm sóc tôi một khắc không rời.

Tôi thì lại khá tốt, cảm thấy cũng không có việc gì.

Dẫu sao tối hôm qua cũng rất thoải mái.

Ừ, còn muốn thử lần nữa.

Thấy hắn còn đang nghi ngờ, tôi nói: “Em cảm thấy là do tối qua em quá mệt mỏi. Gọi anh mấy lần mà không dừng.”

“Anh cho là em nói không muốn chỉ là nói ngoài miệng thôi...”

Hắn như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: “Xem ra không thể quá lâu. Vậy sau này anh sẽ khống chế thời gian, chúng ta ăn ít nhưng chia thành nhiều bữa.”

“...”

Tôi nâng tay lên, không khí lực gì v/ỗ hắn một chư/ở/ng: “Nhiều cái đầu anh.”

Bàn tay v/ỗ vào cánh tay trần của hắn, phát ra một vang tiếng thanh thúy.

Hắn lập tức khẩn trương lo lắng cầm tay tôi, thổi thổi: “Có đau hay không?”

26

Hách Liên Dật gần đây có chút khác thường.

Thời gian ra ngoài nhiều hơn, dường như đang bận rộn việc gì đó.

Một ngày nọ, khi tôi dựa vào lòng hắn, nhàm chán điện chơi game trên điện thoại di động, hắn đột nhiên mở miệng hỏi: “Cục cưng, nếu anh đột nhiên trở thành một người siêu giàu, em sẽ nghĩ như thế nào?”

Mắt thấy nhân vật trong trò chơi sắp bị gi*t, tôi không tập trung trả lời hắn: “Chia cho em một ít tiền?”

Hắn lại gần hôn khóe môi tôi: “Tất cả đều cho em.”

Ngày hôm đó, Hách Liên Dực đưa tôi đi tham dự một buổi dạ tiệc.

Nghe nói bữa tiệc này còn mời được vị đại nhân vật kia đến.

Người đó có tài sản hàng nghìn tỷ trải rộng toàn cầu, sản nghiệp kéo dài qua khoa học kỹ thuật, tài chính, viễn thông... Một tay sáng lập Công ty khoa học kỹ thuật Quang Dương, trong thời gian ngắn đã bước lên hàng đầu thế giới.

Nhưng chính người đó lại thần bí khiêm tốn, chưa bao giờ xuất hiện công khai ở bất kỳ sự kiện công cộng nào, cũng không ai biết tên tiếng Trung của người đó.

Tất cả mọi người gọi hắn là Horris tiên sinh.

Nghe nói bữa tiệc này bởi vì có Horris tiên sinh tham dự mà có bao nhiêu người tranh nhau muốn b/ể đầu cũng muốn lấy được một tấm thư mời.

Nhưng Horris này không phải là Hách Liên Dật sao?

Chẳng lẽ tối nay hắn muốn Long vương trở về, tiết lộ danh tính, b/áo th/ù r/ửa nh/ục, h/u/ng h/ă/ng v/ả mặt tất cả mọi người đã từng x/em thư/ờng hắn?

Trong lòng yên lặng suy đoán, Hách Liên Dật không nói, tôi cũng không hỏi.

27

Trong dạ tiệc, chúng tôi một người là thiếu gia thật không được cưng chiều của Vân gia, một người là Tam thiếu gia du thủ du thực của Hách Liên gia, tất nhiên không ai muốn quan tâm đến.

Tôi nhìn thấy một số người của Vân gia cũng đến, Vân Mặc đang mang theo Vân Hoài nói chuyện với một số người ở mấy chỗ khác nhau.

Tôi thu hồi tầm mắt, cảm thấy có chút nhàm chán.

Hách Liên Dật nói có chuyện cần tạm thời rời đi, tôi ngồi ở một góc ít người chờ hắn.

Cũng không lâu lắm, Horris tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh xuất hiện tại buổi tiệc.

Một bộ vest tối màu được làm thủ công bao quanh vóc người hoàn mỹ của hắn, thân hình thật cao. Trên mặt mang mặt nạ màu bạc, chỉ cho người ta thấy đường quai hàm lưu loát. Trong lúc giơ tay nhấc chân tản ra vẻ ngạo nghễ của kẻ thống trị, khí chất lạnh lùng lẫm liệt.

Vừa xuất hiện liền đem tới từng trận náo động.

Tôi ngồi ở chỗ cũ lười động đậy, chỉ là tò mò nhìn quanh một cái.

Thấy hắn lên bục nói vài câu ngắn gọn, sau khi xuống thì cự tuyệt nói chuyện với mọi người, rất nhanh biến mất không thấy.

Tôi đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.

Khi đi đến một khúc quanh không người, chỉ thấy người đàn ông tâm điểm của buổi dạ tiệc đứng ở cách đó không xa, ánh mắt n/óng b/ỏng nhìn chằm chằm vào tôi.

"Một mình sao?" Giọng hắn m/ập m/ờ, “Có muốn cùng nhau tán gẫu một chút hay không?”

Vừa nói, chân hắn vừa bước không nhanh không chậm đi về phía tôi.

Hắn muốn làm gì?

Tôi cạn lời.

Đừng tưởng rằng anh đeo một tấm mặt nạ, đ/è thấp giọng nói, đổi một loại nước hoa khác, là em sẽ không nhìn ra anh là ai.

Đùa à, buổi tối mỗi ngày em cũng không phải ôm khúc gỗ đâu được không.

28

Suy tư hai giây, tôi quyết định phối hợp diễn xuất với hắn.

Khi hắn sắp đến gần, tôi lùi lại hai bước.

"Tôi kết hôn rồi." Tôi nói.

Hắn dừng lại, như là cười khẽ một tiếng.

"Chồng em có tốt với em không?" Hắn nói, “Đ/á hắn ta đi, đến với tôi, như thế nào?”

“...”

Trong lúc nhất thời, nội tâm tôi rất ph/ức t/ạp.

Hắn có phải có sở thích đặc thù gì hay không?

Nhìn hắn một cái gh/ét b/ỏ, tôi quay đầu bước đi.

Tăng nhanh bước chân, đồng thời cầm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hách Liên Dật.

【 Chồng ơi, anh ở đâu? 】

【 Em gặp phải b/iế/n th@i. 】

Khi quẹo qua một khúc quanh, ánh mắt tôi vừa vặn liếc thấy người đàn ông cúi đầu nhìn điện thoại, hơi cứng người lại.

Không nhịn được câu môi cười một tiếng.

Hắn rất nhanh trả lời:

【 Bảo bối đợi anh một lát, anh sẽ đến tìm em nhanh thôi. 】

【 Em đi trước, tìm một chỗ nghỉ ngơi. 】

【 Đi chậm một chút đi, đừng để bị ng/ã. 】

Ha ha, còn chú ý tới tôi đi nhanh nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play