BÉ CON ỐM YẾU CỦA LÃO ĐẠI

Chương 4


2 tháng


14

Hách Liên Dật cố ý chọn một ngày trời trong nắng ấm để dẫn tôi ra ngoài.

Gần nhà có một công viên đất ngập nước.

Người không nhiều, phong cảnh tươi đẹp.

Đã lâu không hít thở không khí mới mẻ ngoài trời, tôi thoải mái hít một hơi dài.

Nhưng đi chưa được mấy bước, Hách Liên Dật đột nhiên dừng lại.

Hắn đưa một tay của tôi vào túi áo khoác của tôi, sau đó nắm lấy tay còn lại của tôi ở phía bên người hắn.

“Tay sẽ lạnh, phải giữ ấm.”

Hắn giải thích.

Được rồi, dù sao được hắn ủ ấm cũng rất thoải mái.

Đi tới lui dừng một chút, dừng một chút rồi lại đi tới lui.

Khi ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài, Hách Liên Dật đột nhiên nghiêng người, cúi đầu gần tai tôi nói: “Hôn một cái?”

Kể từ sau đêm hôn nhau đó, hắn như mở khóa kỹ năng hôn môi, tùy thời tùy chỗ đều có thể kích hoạt.

Lần hôn trước, dường như đã là ngày hôm qua.

Nghĩ như vậy, tôi tiến tới gần khóe môi của hắn hôn một cái.

Lúc sắp lui lại, đối phương không buông tha mà đuổi theo, giữ lấy g/áy tôi, hôn sâu hơn.

Hắn rất thích hôn sâu.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, biết tôi không chịu nổi thời gian quá dài, sau khi hôn sẽ cố ý khống chế thời lượng, từng chút một dò xét giới hạn của tôi.

Nhưng mỗi lần tôi vẫn sẽ bị hôn đến đuôi mắt ửng đỏ, thân thể như nhũn ra.

Hắn còn nói rằng luyện tập nhiều sẽ tốt hơn.

Thật không biết xấu hổ.

Nhưng tôi rất thích.

15

Có một lần trải nghiệm, tôi không còn phản đối việc ra ngoài nữa.

Hách Liên Dật đưa tôi ra ngoài thường xuyên hơn, địa điểm cũng gia tăng.

Rạp chiếu phim, phố thương mại, viện bảo tàng…

Càng giống như là hẹn hò.

Tôi hỏi hắn: “Chúng ta bây giờ có phải đang hẹn hò không?”

Hách Liên Dật nhẹ nhàng nhéo gò má tôi một cái, trên gương mặt điển trai tràn đầy nghiêm túc: “Cuộc sống sau hôn nhân, đang trong tình yêu cuồng nhi/ệt.”

Gần đây thời tiết đẹp, trời quang đãng, không mưa không sấm.

Tôi đề xuất sẽ về phòng tôi ngủ vào buổi tối.

Hách Liên Dật không đồng ý.

Nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt u o/án hồi lâu: “Lúc này mới bao lâu, em đã muốn n/ém anh vào lãnh cung rồi?”

Được rồi.

Dù sao tôi cũng cảm thấy buổi tối ngủ chung cùng hắn rất thoải mái.

Chỉ là hắn thật giống như rất c/ực khổ.

Cuộc sống trôi qua ngày qua ngày, mỗi ngày tôi đều trải qua thư thái thoải mái.

Đã sớm quên mất người Vân gia.

Vì vậy khi nhận được cuộc gọi từ Vân Mặc, cả người tôi hoảng hốt.

Ai đây?

16

"Lâu như vậy cũng không biết gọi điện thoại về nhà." Thanh âm tr/ách m/óc truyền qua điện thoại vào tai tôi, “Vân Vãn, chúng tôi đã dạy cậu như thế nào?”

Tôi theo bản năng nhíu mày một cái, cầm điện thoại di động liếc nhìn chú thích, lúc này mới ý thức được người ở đầu dây bên kia là Vân Mặc.

Tôi kỳ quái hỏi ngược lại: “Các người đã từng dạy tôi cái gì à?”

Chẳng phải chỉ có thời thời khắc khắc ch/èn é/ p cùng chỉ trích sao?

"Cậu...!" Anh ta nghẹn một hồi, không nhịn được nói, “Buổi gặp mặt của Vân gia và Hách Liên gia vào thứ bảy, đến đúng giờ, đừng suy nghĩ làm cái gì mờ ám khác!”

Không đợi tôi đáp lại đã cúp điện thoại.

Thật là, như có chứng nóng trong vậy ý.

Hách Liên Dật cũng nhận được tin tức, hỏi tôi có muốn hay không đi.

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là đi thôi.

Nếu không, người Vân gia nhất định sẽ gọi điện thoại quấy rầy tôi liên tục.

17

Tối thứ Bảy.

Hai nhà Vân và Hách Liên, hai thế hệ cùng nhau tụ họp.

Khi ngồi xuống, Vân Hoài bưng khuôn mặt cười vui vẻ gọi tôi: “Vân Văn, đã lâu không gặp, hôm nay cuối cùng cũng gặp được cậu.”

Tôi nhìn cậu ta một cái, không muốn để ý tới.

Thấy vậy, Vân Mặc dường như muốn nổi giận, nhưng ở trước mặt Hách Liên gia chỉ có thể nhịn xuống, chẳng qua ánh mắt của anh ta nhìn về phía tôi tràn đầy c/ảnh c/áo.

Hách Liên Dật chặn lại ánh mắt của anh ta.

Giọng hắn lạnh căm: “Anh vợ, anh tr/ừng vợ tôi làm gì?”

Bầu không khí tại hiện trường đóng băng trong một khoảnh khắc, dường như mọi người đều không ngờ, Hách Liên Dật sẽ nói trực tiếp như vậy.

Có người đi ra cười giảng hòa: “Mọi người hãy ngồi xuống, ăn cơm trước, có chuyện gì lát nữa nói sau.”

Món ăn được đưa ra, rất phong phú.

Nhưng có lẽ vì có mấy người không muốn thấy ở đây, tôi không có khẩu vị gì.

Chỉ ăn từng miếng nhỏ thức ăn mà Hách Liên Dật gắp cho tôi.

Bây giờ hắn đã nhớ rõ tôi có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, chăm sóc tôi rất tận tình, vừa thành thạo vừa vô cùng tự nhiên.

Khi ăn xong, bọn họ bắt đầu trò chuyện.

Trước một bàn người này, trừ Hách Liên Dật ra, tôi không có ý muốn nói chuyện với bất cứ ai.

Bọn họ nói chuyện của bọn họ, tôi bịt tai không nghe, thỉnh thoảng tiến tới bên tai Hách Liên Dật nhỏ giọng nói chuyện với hắn.

Cho đến khi chủ đề của bọn họ chuyển đến chúng tôi.

18

“Vân Vãn và anh Dật tình cảm thật tốt.”

Vân Hoài mở miệng, trong mắt lóe lên ý đồ không tốt: “Khi ba mẹ nói với cậu về việc kết hôn, cậu còn không vui đâu.”

Cậu ta rót hai ly rượu, đứng dậy đi tới phía tôi.

Đưa một ly đến trước mặt tôi: “Nhìn thấy cậu sống hạnh phúc như vậy, trong lòng tôi rất vui vẻ, Vân Vãn, tôi kính cậu một ly.”

Tôi đang muốn từ chối.

Nhưng Hách Liên Dật bên cạnh nói trước: “Em ấy không uống được cái này.”

Tôi đang muốn từ chối.

Nhưng Hách Liên Dật bên cạnh nói trước: “Em ấy không uống được cái này.”

Giọng hắn lười biếng, nhưng trong lời nói vẫn mang chút lạnh lùng.

“Vãn Vãn nhà tôi trước đây trải qua cuộc sống c/ực khổ, thân thể không tốt, đang điều dưỡng, cậu đừng đến gi/eo h/ọa cho em ấy.”

Nụ cười trên mặt Vân Hoài cứng lại: “Tại sao tôi lại gieo h/ọa cho cậu ấy chứ, anh Dật, có phải Vân Vãn đã nói gì với anh, để cho anh hiểu l/ âm...”

"Ai cmn là anh cậu? Cút xa một chút, tôi bị dị ứng với trà xanh." Hách Liên Dật giương mắt, lời nói lúc này là lời cảnh cáo thực sự, “Vân Hoài, nếu cậu còn dùng những thủ đoạn b/ỉ ổ/i để b/ắ/t n@t vợ tôi, để xem tôi có xử lý cậu không.”

“Dĩ nhiên, chuyện lúc trước cũng sẽ không thể bỏ qua như vậy.”

Bầu không khí trong nháy mắt ngưng trọng.

Mọi người đều không nghĩ tới Hách Liên Dật lại đột nhiên làm khó dễ Vân Hoài.

Tôi cũng không nghĩ tới hắn trực tiếp x/é r/á/ch mặt như vậy.

Về chuyện trước đó giữa tôi và Vân Hoài, hắn... biết được bao nhiêu?

Ngực hơi nóng lên, tôi nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của Hách Liên Dật đang nằm tay tôi dưới bàn.

Đối phương bóp bóp lại tựa như trấn an.

"Cái này, có phải có hiểu lầm ở đây không?" Mẹ tôi đau lòng nhìn Vân Hoài một cái, nói, “Cái đó, Tiểu Dật à, Tiểu Hoài là đứa nhỏ tôi nhìn lớn lên, tâm tính lương thiện, chắc chắn sẽ không b/a/t n@t Tiểu Vãn.”

“Chỉ là Tiểu Vãn, trước đây không lớn lên bên cạnh chúng ta, đã trải qua nhiều kh/ổ c/ực. Không thân cận với người khác, có lời gì cũng không nói cho chúng ta.”

Trong giọng nói hoàn toàn là sự thiên vị đối với Vân Hoài, và sự không tin tưởng đối với tôi.

Tôi nhìn vào khuôn mặt có mấy phần tương tự mình, đáy lòng dâng lên một trận xao động, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.

Tôi phản bác bà một câu: “Tôi chỉ thân cận với những người tốt với tôi.”

Dứt lời, Hách Liên Dật đúng lúc chen vào một câu: “Đúng vậy, Vãn Vãn đã có thể thân cận với tôi.”

Ấm áp không ngừng truyền đến lòng bàn tay, làm người ta cảm thấy an lòng.

Tôi sống nhiều năm qua như vậy, lần đầu tiên có người kiên định làm chỗ dựa cho tôi.

19

Hách Liên Dật cũng không bỏ qua cho bà.

“Lâm phu nhân cũng thật thiên vị, ai không biết còn tưởng rằng Vân Hoài mới là ruột thịt của các người đấy.”

Sự thật bị người x/é mở, trên mặt Lâm phu nhân hiện lên vẻ bối rối.

Hách Liên Thịnh vỗ bàn một cái, trầm giọng: “Hách Liên Dật! Mày nói chuyện cái kiểu gì đđấy?”

Ngay cả ánh mắt Hách Liên Dật cũng đều không chia cho ba hắn một cái.

"Nói đùa," biểu tình Vân Mặc không vui, nói, “Vân gia đối xử với Vân Hoài và Vân Vãn như nhau, làm gì có chuyện thiên vị.”

“Chỉ là đôi khi Vân Vãn không hiểu chuyện, sẽ làm ra chút chuyện hoang đường. Thân là trưởng bối, uốn nắn là cần thiết.”

Trực tiếp c/hỉ trích tôi à.

Tôi nhìn Vân Mặc, đột nhiên cảm giác người có mối quan hệ huyết thống với tôi, xa lạ đến thế.

Cảm giác buồn nôn như thủy triều xông tới, ngay cả nhìn hắn lâu thêm một giây cũng đều cảm thấy ch/án gh/ét.

"Nhiều người như vậy mà không có một con mắt nào nhìn ra, cũng khó trách bản lĩnh đi*n đ/ảo thị phi xuất chúng như vậy." Hách Liên Dật cười lạnh, “Vậy các người cứ tiếp tục coi c*t chóa như bảo bối đi.”

“Bớt quơ tay múa chân với vợ tôi, cũng không nhìn xem chính mình có xứng đáng hay không.”

Sắc mặt của mấy người kia có thể nói là trong nháy mắt khó coi tới cực điểm.

Ngược lại, tôi nhìn thật thoải mái.

Nhưng Hách Liên Dật lại phải chịu tội.

Miệng của cha hắn cũng bị tức đến méo mó: “Đồ khố/n! Thường ngày ở bên ngoài l/êu l/ ổng ra làm sao tao cũng lười nói với mày, ai dạy mày nói chuyện với trưởng bối như thế?”

“Cả ngày không có chuyện làm, ngay cả một công việc tử tế cũng không có, Vân Vãn gả cho mày chỉ có thể chịu tội!”

A, cái này tôi có quyền lên tiếng.

"Chú, không có chịu tội." Tôi nhìn Hách Liên Thịnh, nghiêm túc làm sáng tỏ, “A Dật đối với con đặc biệt tốt, con rất vui khi ở bên anh ấy.”

Hách Liên Thịnh ngừng một lát, ngay sau đó khoát khoát tay: “Hắn là cái dáng vẻ qu/ỷ gì tôi rõ ràng nhất, cậu đừng bị nó dỗ đôi câu liền tin.”

Lời này tôi nghe không thoải mái, theo bản năng nhíu mày lại.

Còn muốn mở miệng, lại bị Hách Liên Dật bóp bóp tay, tỏ ý không cần phải nói.

Hách Liên Thịnh không để ý đến động tác nhỏ của chúng tôi, tiếp tục qu/ở tr/ách: “Nếu không phải có tiền của tôi, nó đã sớm ch*t đói rồi, còn có thể yên lành ngồi đây? Lúc nào cũng làm tôi tức giận!”

“Tôi dùng tiền của ông lúc nào?”

Hách Liên Dực thở dài: “Mặt thật là lớn nhỉ.”

Hách Liên Thịnh giận đùng đùng nói: “Sau này đừng mơ tao cho mày một xu nào!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play