Quân Hôn 80: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Cho Thủ Trưởng Mặt Lạnh

Chương 17


2 tháng

trướctiếp

Từ đầu đến cuối, Lục Mạn Mạn không nỡ chớp mắt lần nào.

Chu Nghiêm Phong nhàn nhạt nhìn cô một cái, xoay người lấy một cái áo ba lỗ màu đen từ trong tủ quần áo, khoác lên người.

Trong lòng Lục Mạn Mạn có hơi tiếc nuối, tầm mắt chuyển đến bờ mông anh, chờ đợi thị giác được đánh úp một lần nữa.

Chu Nghiêm Phong mang một cái quần ngủ màu xám đi ra ngoài.

Lục Mạn Mạn: "..."

Không phải dù sao cũng cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, còn đề phòng cô như vậy sao?

Lục Mạn Mạn không nói gì.

Có điều, chẳng bao lâu sau, Chu Nghiêm Phong đã trở lại rồi.

Có lẽ anh không biết, đàn ông mặc quần màu xám cũng chẳng khác không mặc gì là bao.

Lục Mạn Mạn liếc mắt nhìn hình dáng nặng trình trịch kia, kín đáo mấp máy môi, sau đó nằm lùi vào bên trong nhường một chút, để cho anh chồng nửa giường, nhẹ nhàng đè lên đệm nhưng không làm đệm lún xuống.

Cô không nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông đứng bên giường đang muốn kéo dây đèn.

Nhận thấy ánh mắt của cô, anh nhấc mí mắt lên, bỗng nhìn sang, nói: "Hôm nay Hạ Kiến Sơn đã bị công an đưa đi."

Trên mặt Lục Mạn Mạn lộ ra vẻ giật mình ngạc nhiên vô cùng chân thành.

Chu Nghiêm Phong nhìn thấy rất rõ, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Lục Mạn Mạn chỉ có thể dùng lời nói, một lần nữa thể hiện sự kinh ngạc của mình: "Bị công an đưa đi ư?"

Bấy giờ, Chu Nghiêm Phong mới gật đầu nói tiếp: "Đúng vậy, bị công an đưa đi."

Anh vẫn nói chuyện kiểu đó sao? Không thể nói hết một lèo, nói đến đâu đầy đủ đến đó luôn à, sao cứ phải người hỏi người đáp như thế chứ?

Lục Mạn Mạn cố nén cơn thôi thúc muốn trợn ngược mắt, hỏi: "Vì sao vậy?"

Chu Nghiêm Phong: "Bị người ta tố cáo quấy rối phụ nữ đã kết hôn, phá hoại hôn nhân gia đình người khác."

Tất nhiên, Lục Mạn Mạn biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng qua, cô cho rằng, nhà xưởng chỉ nhận được thư ẩn danh, nhiều nhất là sa thải Hạ Kiến Sơn, không ngờ vậy mà lại kinh động đến công an, đây là có ý định khép tội, hay chỉ giam giữ vài ngày rồi thả ra ngay?

Đương nhiên Lục Mạn Mạn không có lòng thánh mẫu đong đầy đến mức đồng tình với một gã dê già đầy thô lỗ [1] như thế, đúng là trong việc này có vài phần là do cô cố ý gây chuyện, nhưng anh ta cũng có trong sạch đâu?

[1] Nguyên văn là "Dầu mỡ" (油腻): Chỉ những người đàn ông trung niên thô lỗ, lôi thôi, ham mê sắc dục.

Cho nên, Lục Mạn Mạn ngạc nhiên thì có ngạc nhiên, nhưng thật sự không hề cảm thấy áy náy, dù chỉ là một chút.

Nhưng cô cũng loáng thoáng nhận thấy được, dường như thái độ của Chu Nghiêm Phong có hơi vi diệu, trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một suy đoán, giây sau đã chống người ngồi dậy.

Trên mặt cô mang theo chút lo lắng, bất an: "Chuyện này... Thật ra em là người đã tố cáo Hạ Kiến Sơn."

Biểu cảm của Chu Nghiêm Phong trở nên ngạc nhiên giống hệt cô vừa rồi, sau đó thả dây đèn xuống, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô.

Anh nói: "Em?"

Lục Mạn Mạn: "Phải, là em."

Lục Mạn Mạn không tin chồng mình thật sự không có chút tính toán nào, hôm nay Hạ Kiến Sơn vừa xảy ra chuyện, ngay lập tức anh đã nhận được thư, có thể thấy được, chưa chắc đã có thể giấu được anh chuyện gì, thay vì giấu diếm thì không bằng cô thành thật khai báo, nhất là ở trước mặt anh.

Cô giải thích: "Chuyện này không vẻ vang gì, em vốn không định nói với anh, có thể là Hạ Kiến Sơn đó cảm thấy anh không thường xuyên ở nhà, có ý đồ xấu với em, hôm qua tới đưa đệm, vụng trộm nhét cho em một bài thơ tình ở trên lầu..."

Thật lâu sau, đối phương vẫn không nói một lời nào.

Phần lớn đàn ông nghe thấy chuyện này xảy ra với vợ mình, chắc chắn tâm trạng sẽ không tốt, nhất là khi bây giờ vẫn là thập niên 80 hết sức bảo thủ.

Anh sẽ không thẹn quá hóa giận, trái lại đổ cho cô không đứng đắn đó chứ?

Trong lòng Lục Mạn Mạn tức thì cảm thấy không ổn rồi, rất lâu sau vẫn không đợi được phản ứng của anh, cô len lén đưa mắt liếc qua, còn chưa kịp nhìn thấy trên mặt anh có biểu cảm gì, một tiếng "tạch" đã khe khẽ vang lên, đèn bị tắt, tầm nhìn lập tức chìm vào bóng tối.

Một lát sau, đệm bên cạnh cô lún xuống, cô nghe được tiếng anh nói: "Tôi không ngờ là đạo đức của anh ta bại hoại đến mức đó, để em chịu thiệt thòi rồi, những chuyện này, em nên nói cho tôi biết sớm, giao cho tôi xử lý."

Sau khi ánh mắt Lục Mạn Mạn dần dần thích ứng với bóng đêm, nhìn thấy hình bóng của anh trong không gian tối tăm, bọn họ ngủ trên cùng một chiếc giường, khoảng cách giữa hai người chỉ vỏn vẹn một gang tấc, trên người anh có chút hơi nóng tỏa ra, không khỏi làm cho Lục Mạn Mạn cũng thấy hơi khô nóng.

Nghe anh nói như vậy, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại tủi thân "ồ" một tiếng.

Bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì đó: "Anh ta là anh trai đồng đội của anh, công việc đó vẫn là do anh sắp xếp, em làm như vậy có phải không được ổn lắm không?"

Nói cách khác, chuyện đó có làm anh khó xử không.

Chu Nghiêm Phong dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt, cổ, vai và hai cánh tay lộ ra ngoài chăn của cô trong bóng đêm, ai có thể ngờ được làn da của cô lại trắng đến như vậy, trong bóng tối tựa như lấp lánh, tỏa ra ánh sáng long lanh.

Anh không thể ngăn yết hầu chuyển động.

Anh nói: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, anh ta phải chịu kết cục như vậy là đúng người đúng tội."

Lục Mạn Mạn vốn còn muốn hỏi mẹ già trong nhà anh ta thì biết làm sao, nhưng nghĩ lại, nói nhiều chắc chắn sẽ nói hớ, nếu Chu Nghiêm Phong đã biết chuyện này, hẳn là anh đã có sắp xếp riêng của mình, cần gì cô phải nhiều lời thêm nữa.

Vì vậy, cô chuyển sang ngáp dài một cái đầy chiến thuật.

Chu Nghiêm Phong nhanh chóng nói: "Ngủ đi."

Lục Mạn Mạn lập tức nằm xuống, nhưng chờ mãi mà vẫn không có động tĩnh gì, chẳng lẽ ông xã cho không nói ngủ, nghĩa là ngủ theo nghĩa đen sao???

Cô chăm chú lắng nghe, quả nhiên trong không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy hơi thở đều đặn mà ổn định của anh.

Người kiểu gì thế, cơ thể cao lớn như vậy hoá ra chỉ là vật trang trí thôi sao, chẳng trách ngay cả vợ cũng không nhìn nổi!

Lục Mạn Mạn không nhịn được đạp một anh một cái, thấy anh vẫn nằm im như thóc chẳng khác gì, bấy giờ mới tức giận xoay người ngủ.

Cô không biết rằng, mình vừa mới xoay người, Chu Nghiêm Phong ở trong bóng tối đã mở mắt ra, chờ đến khi người phụ nữ bên cạnh ngủ say, anh mới nhắm mắt lại một lần nữa.

Nhưng anh đã gặp phải cô chủ nhà giàu không bao giờ an phận Lục Mạn Mạn này, đêm nay chắc chắn sẽ không thể yên ổn.

Chu Nghiêm Phong ngủ đến nửa đêm, cơ thể mịn màng thơm tho của người phụ nữ bỗng nhiên lăn vào trong lồng ngực anh, chỗ mềm mại cao vút ép chặt vào anh chỉ cách một lớp vải mỏng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp