Trần Ngải Phương cầm theo một chiếc đèn, lúc chiếu đèn sáng lên, đầu tiên cô ấy quan sát sắc mặt của cô, xác nhận mặc dù tinh thần của cô không tốt lắm nhưng cũng không quá kém, cô ấy bèn cười nói: "Anh trai em đã nấu cơm xong rồi, chúng ta đi ăn sáng trước, xuất phát trước khi mặt trời mọc nhé."
Bây giờ đang là tháng tám, nhiệt độ ban ngày cao, mặt trời rất chói, ngồi trong xe sẽ rất khó chịu. Cho nên nếu muốn đi ra ngoài đều xuất phát trước khi mặt trời ló rạng, như vậy không cần chờ đến trưa mà đã có thể lên đến trên tỉnh rồi, đồng thời cũng tránh được thời điểm mặt trời nóng nhất.
Người trong nhà đã dậy hết, ngay cả Bảo Hoa cũng tràn đầy sức sống.
Cố Minh Thành bưng nồi cháo bí đỏ đặt vào trong chậu nước, dùng nước lạnh hạ nhiệt độ của nồi để lúc bọn họ ăn cháo sẽ không quá nóng, vừa vặn có thể ăn được. Nhìn thấy bọn họ đi đến, anh ấy nói: "Ngải Phương, Gia Gia, mau đến ăn sáng này."
Buổi sáng Cố Di Gia không muốn ăn gì, cô chỉ miễn cưỡng ăn nửa bát cháo rồi ngồi uể oải ở một chỗ.
"Gia Gia, ăn thêm một chút đi." Cố Minh Thành nói, vì vậy Cố Di Gia lại ăn thêm một thìa.
Cố Minh Thành: "..." Anh bảo em ăn thêm một chút, không phải chỉ ăn một thìa.
Thấy anh trai còn định khuyên, Trần Ngải Phương liếc mắt ra hiệu, bảo anh ấy đừng ép cô.
Bình thường vào mỗi buổi sáng, có thể do vừa mới rời giường nên Cố Di Gia thường không có ý muốn ăn, nếu ép cô ăn, có thể cô sẽ nôn ra, ngay cả phần ăn lúc trước cũng cho ra hết, như vậy cô càng không muốn ăn uống gì nữa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play