Trái cây đã được rửa sạch sẽ, cô ấy cầm lên ăn một quả, hai mắt lập tức sáng lên, cảm thấy trái cây chua này thật sự rất hợp với khẩu vị của cô ấy.
Nhìn cô ấy ăn hết quả này đến quả khác, Cố Di Gia nghĩ lại cái vị đó thì cảm giác răng của mình đã ê buốt.
"Rất ngon, ở đâu có trái này vậy, để chị bảo lão Du hái một ít mang về để dành." Phương Mỹ Hà nói kể từ sau khi qua đợt ốm nghén, cô ấy lại thích ăn đồ chua, càng chua càng tốt, nếu không để cô ấy ăn, đến giờ cơm cô ấy không thấy thèm ăn.
Vốn dĩ cô ấy có thể ăn mấy đồ muối chua, nhưng Tống Nguyệt Mai nói không thể ăn quá nhiều đồ muối chua, không tốt cho đứa bé, đoàn trưởng Du đã chú ý đến chuyện này, không cho cô ấy ăn nữa.
Cố Di Gia nói: "Thế chị phải hỏi chị dâu Diệp rồi, lúc đó chị dâu Diệp bảo em hái chúng, chị ấy có nói qua tên của trái cây chua này, mà em không có nhớ, chị ấy biết ở đâu có quả này đấy."
"Được, ngày mai chị sẽ đi hỏi chị dâu Diệp."
Cố Di Gia nhìn cô ấy vẫn tiếp tục ăn, vẻ mặt ngon lành, không chịu được hỏi: "Chị không thấy chua ư?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT