Tính cách của con gái không giống với bà ta, trông cũng không thông minh lanh lợi mấy nhưng cô ta là do bà ta sinh ra, biết làm sao được? Tuy bà ta không muốn con gái mình dính líu đến cái đứa bệnh tật đầy người như Cố Di Gia nhưng bà ta cũng không thể nào ngăTính cách của con gái không giống với bà ta, trông cũng không thông minh lanh lợi mấy nhưng cô ta là do bà ta sinh ra, biết làm sao được? Tuy bà ta không muốn con gái mình dính líu đến cái đứa bệnh tật đầy người như Cố Di Gia nhưng bà ta cũng không thể nào ngăn cản con gái mình được.
Bây giờ nghe tin con gái mình chọc Cố Di Gia tức ngất xỉu, bà ta có chút hả hê.
Còn về ánh mắt dị nghị của những xã viên xung quanh, bà ta giả vờ như không nhìn thấy.
Thấy trời cũng không còn sớm nữa, Vu Hiểu Lan về nhà sớm một hôm chuẩn bị bữa ăn.
Vừa về đến nhà, bà ta đã nghe thấy tiếng khóc thút thít từ trong phòng con gái mình, trong lòng chợt thắt lại, vội chạy vào phòng Cố Minh Nguyệt thì thấy cô ta đang nằm trên giường khóc đến đau lòng.
"Minh Nguyệt, con bé ngốc này, sao con lại khóc?" Vu Hiểu Lan đột nhiên tức giận, hét lên: "Là ai ăn hiếp con?"
Cố Minh Nguyệt khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ cả lên, cả đời cô ta chưa bao giờ cảm thấy ấm ức như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến cái nhìn của mấy xã viên kia thì cô ta lại cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cố Minh Nguyệt cắn môi, giải thích ngắn gọn chuyện ngày hôm nay, buồn bã nói: "Bọn họ đều nói là con chọc Gia Gia tức đến nỗi ngất đi nhưng con thật sự không có làm gì cả."
Oan ức chết cô ta rồi.
Vu Hiểu Lan hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, bà ta đánh Cố Minh Nguyệt một cái thật mạnh, tức giận nói: "Mày ngốc à, điều kiện của chủ nhiệm Khương tốt như vậy, sao lại đi giới thiệu cho cái đứa bệnh tật đầy người như Cố Di Gia kia làm gì?"
Lần trước sau khi nghe thím ba Cố nói chuyện này, bà ta đã tức muốn hộc máu rồi.
May thay, sau này công xã cũng dần dần yên ắng trở lại, cũng không nghe ai nhắc đến chuyện có người tới nhà đứa con riêng kia làm mai làm mối nữa thì bà ta mới dịu lại.
Không ngờ chỉ trong chớp mắt, con gái bà ta lại dại dột chạy tới giới thiệu một đối tượng tốt như vậy cho Cố Di Gia.
Cố Minh Nguyệt cúi đầu, không nói gì.
Vu Hiểu Lan dùng ngón tay chỉ trỏ vào trán cô ta: "Một đối tượng tốt như vậy mà không giữ lại cho mình, lại đi quan tâm đến cái đứa bệnh tật kia làm gì? Chỉ có kẻ ngu ngốc như mày mới nôn nóng đi giúp người ta, kết quả là đẹp mặt chưa, ý tốt bị người ta coi như đồ bỏ! Tao nghĩ chắc chắn là cái đứa bệnh tật đó giả vờ ngất xỉu khiến mọi người hiểu lầm mày đấy..."
Cố Minh Nguyệt lắc đầu: "Không phải đâu mẹ, sắc mặt của Gia Gia khó coi lắm, không phải giả vờ đâu."
"Mặc kệ nó có giả vờ hay không, dù sao cái đứa ốm yếu đó không phải là kẻ tốt lành gì đâu, sau này mày tránh xa nó một chút!" Vu Hiểu Lan hừ một tiếng, mặc dù đứa con riêng Cố Minh Thành kia rất giỏi, nhưng cho dù Cố Minh Thành có tài giỏi đến đâu, chỉ cần mình và con mình không đụng vào thì có liên quan gì?
Vu Hiểu Lan lại khuyên con gái, nếu có đối tượng nào tốt thì bản thân phải biết tự mình nắm bắt, đừng có rộng lượng như vậy, sau đó bà ta lại hỏi đến chuyện chủ nhiệm Khương rồi cứ càm ràm mãi không thôi.
Cố Minh Nguyệt vẫn còn cảm thấy rất khó chịu, nghe mẹ mình nói những lời này, cuối cùng cô ta cũng bộc phát ra.
"Nhưng chủ nhiệm Khương đã nhìn trúng Gia Gia rồi, con có thể làm gì được?" Hai mắt cô ta đỏ bừng hét lên.
Vu Hiểu Lan lại đánh cô ta: "Đó là do mày ngu! Chủ nhiệm Khương nhìn trúng cái đứa bệnh tật đó thì sao? Ai biết được nó có thể sống được bao lâu? So với mày, mày có một cơ thể khỏe mạnh, mông lại to, chắc chắn có thể sinh đẻ được, cái đứa ốm yếu đó làm sao sánh bằng mày, chắc chắn nhà họ Khương sẽ thích một người con dâu khỏe mạnh, dễ sinh dễ đẻ..."
Sắc mặt Cố Minh Nguyệt lúc xanh lúc đỏ, cô ta còn chưa có bạn trai, ngại nhất là nghe mấy lời như mông to, dễ sinh dễ đẻ như này.
Vu Hiểu Lan lại thuyết phục con gái thêm một lúc, cho đến khi trời tối đen mới chịu đi nấu cơm.
Một lúc sau, ông cả Cố từ ngoài đồng trở về.
Sau khi vào cửa, ông ấy đặt nông cụ trong tay xuống, nhìn cô con gái riêng với đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, hỏi: "Hôm nay con chọc tức Gia Gia khiến nó ngất xỉu sao?"
Cố Minh Nguyệt: "Con không có."
Lúc này Vu Hiểu Lan cầm con dao làm bếp từ phòng bếp chạy ra, chửi bới: "Ông già chết tiệt, đừng có nghe người ta đồn vớ vẩn, Minh Nguyệt không làm mấy chuyện như vậy! Là do sức khỏe của cái đứa ốm yếu đó không tốt, là nó tự ngất xỉu, liên quan gì đến Minh Nguyệt hả?"
Ông cả Cố không thèm để ý đến bà ta, chỉ nhìn chằm chằm Cố Minh Nguyệt một lúc rồi mới quay người bỏ đi.
Vào buổi tối, hai mẹ con Trần Ngải Phương cũng nghe được chuyện này khi đang trên đường về nhà.
Bỗng chốc sắc mặt hai mẹ con họ tối sầm lại, vội vã về nhà.
Về đến nơi, đầu tiên họ vào phòng thăm Cố Di Gia trước, thấy cô nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, tinh thần quả thật không tốt, vừa nhìn đã hiểu những lời đồn bên ngoài hoàn toàn là sự thật.
Sắc mặt Trần Ngải Phương lạnh lùng, cô ấy không nói lời nào đã xoay người bỏ đi.
"Chị dâu." Cố Di Gia mở mắt ra, gọi một tiếng.
Trần Ngải Phương quay người lại làm như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy ngồi bên giường, sờ sờ vào đôi bàn tay lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng nói: "Gia Gia, em cảm thấy khỏe hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi ạ." Cố Di Gia nhìn cô ấy cười.
Bảo Hoa thình lình chạy tới, bĩu môi nói: "Cô cả xấu tính lắm, cô cả chọc cô út tức đến nỗi ngất xỉu luôn ạ, rõ ràng cô cả biết sức khỏe của cô út không được tốt mà, chắc chắn là cô cả cố ý đó mẹ."
Bảo Sơn đứng bên cạnh nắm chặt tay thành nắm đấm.
Cha không có ở nhà, là người đàn ông duy nhất trong nhà, cậu bé chính là trụ cột của gia đình, không ai có thể ức hiếp gia đình cậu bé.
Mặc dù Cố Di Gia không thích Cố Minh Nguyệt nhưng cô cũng không ác đến mức muốn người khác hiểu lầm cô ta, đặc biệt là chị dâu, cô lo chị dâu sẽ lấy chổi đi đánh người, cho nên vội vàng nói: "Không phải đâu chị ơi, là do hôm nay em ngồi lâu quá, lúc ngồi dậy có hơi vội, không cẩn thận nên mới ngất xỉu ạ."
Nói đến đây, cô có chút buồn.
Cô thực sự đã rất cẩn thận rồi nhưng cái tính nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, làm việc gì cũng vội vội vàng vàng đã hình thành trong người cô hai mươi năm qua, cô luôn quên mất cái cơ thể yếu ớt mang đầy bệnh tật hiện tại của mình.
Cho dù khoảng thời gian này cô đã cố gắng chăm sóc sức khỏe nhưng hiệu quả chỉ có thể nói là vô cùng nhỏ bé.
Kể từ khi xuyên qua đây, Cố Di Gia đã ý thức đến việc rèn luyện cơ thể.
Tất nhiên, đó không phải là mấy kiểu vận động mạnh mà chỉ là đi bộ nhiều thêm một chút, để cho cơ thể mình dần dần thích ứng.
Thật ra cơ thể của nguyên chủ yếu ớt như vậy, đầu tiên là do sinh non, nghe nói lúc mới sinh ra cân nặng còn không đến một cân rưỡi, có thể sống được đã là kỳ tích rồi; thứ hai là do trẻ sinh non nên thể chất rất yếu, y tế thời đó lại không phát triển, với lại ở cái vùng nông thôn nghèo nàn này cũng không có nhiều tiền để đưa đến bệnh viện, càng không có nhiều tiền để mua thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho trẻ.
Cố Di Gia có thể uống được sữa mạch nha là vì sau khi anh cả cô bước sang tuổi mười lăm, anh ấy đã biết cách kiếm tiền nên mới có thể mua được sữa cho cô, mãi cho đến khi anh cả mười bảy tuổi đi nhập ngũ, cuối cùng thì cô cũng được uống sữa mạch nha đều đặn hàng ngày.
Suy cho cùng là do thể chất yếu ớt, sức đề kháng kém, còn mang trên mình bệnh thiếu máu.
Tuy nhiên, Cố Di Gia nhớ lại ký ức của nguyên chủ, cô phát hiện nguyên chủ không hề đến bệnh viện lớn để kiểm tra bệnh mà chỉ đến bệnh viện ở thị trấn. Mà bệnh viện ở thị trấn rất nhiều thiết bị lạc hậu, thậm chí thiết bị còn không đầy đủ, hoàn toàn không thể kiểm tra một cách kỹ lưỡng được.
Có còn những căn bệnh chưa rõ khác hay không, thực sự không thể nói chắc.
Thật ra, Cố Minh Thành cũng từng nghĩ đến việc nghỉ phép dài ngày đưa em gái mình đến bệnh viện ở thành phố lớn khám bệnh.
Chỉ là cơ thể của nguyên chủ quá yếu, không thể quá lao lực, không thể đi đường dài, nếu không ngất xỉu giữa đường, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, đó không phải là chuyện đùa.
Chính vì như thế, mặc dù địa vị trong quân đội của Cố Minh Thành không thấp, Trần Ngải Phương cũng đã có tư cách nhập ngũ từ lâu nhưng cô ấy vẫn không đi nhập ngũ.
Nếu muốn người nhà đi nhập ngũ, Cố Minh Thành nhất định sẽ bảo vợ mình đưa em gái đi cùng.
Anh ấy không yên tâm khi phải để một mình em gái ở chốn quê nhà.
Nhưng sức khỏe của Cố Di Gia quá yếu, không thể đi xe đường dài, hơn nữa quân đội của anh ấy thì đóng ở phía bắc, anh ấy còn phải nghĩ đến sự khác biệt môi trường giữa hai miền Bắc Nam, liệu em gái mình có thích ứng được hay không.
Sau khi ba mẹ con Trần Ngải Phương nghe vậy, vẻ mặt mới dịu đi một chút.
Bảo Hoa ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của mình, ngượng ngùng nói: "Thì ra là vậy, vậy chẳng phải con đã hiểu lầm cô cả rồi sao?"
Một đứa trẻ ngoan phải can đảm thừa nhận lỗi lầm của mình.
Trần Ngải Phương xoa đầu cô bé: "Nếu ngày mai con gặp Minh Nguyệt, con phải xin lỗi cô cả, giải thích với mọi người một chút, một đứa trẻ ngoan thì không thể nói dối, biết sai phải sửa."
"Con biết rồi ạ." Bảo Hoa bĩu môi: "Nhưng con vẫn không thích cô cả đâu."
Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng không có nghĩa là cái gì cũng không hiểu, nếu không phải cô cả không nói những lời đó thì cô út cũng sẽ không vội vàng đứng dậy, khiến bản thân suýt chút nữa ngất đi.
Bảo Sơn nói: "Cô út, sau này cô phải cẩn thận một chút."
Bị một đứa trẻ giảng đạo, Cố Di Gia chỉ có thể bất lực gật đầu: "Cô biết rồi."
Dặn dò Cố Di Gia cẩn thận nghỉ ngơi xong, Trần Ngải Phương đưa hai đứa trẻ đi nấu bữa tối.
Vừa bước ra khỏi cửa, sắc mặt cô ấy chợt tối sầm lại.
Không ngờ Cố Minh Nguyệt lại dám chạy tới nói mấy lời đó với Cố Di Gia, cô ta đang tính giở trò gì đây? Nếu bản thân Cố Minh Nguyệt không có ý gì với chủ nhiệm Khương thì cô ấy còn cảm thấy Cố Minh Nguyệt là đang muốn giúp Cố Di Gia, muốn tìm một người bạn trai tốt cho cô.
Những việc này không thể nào không suy nghĩ đắn đo được.
Bảo Sơn cũng nghĩ đến điểm này, cậu bé nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, cô cả thật sự muốn tìm đối tượng cho cô út sao ạ? Chủ nhiệm Khương là người như thế nào vậy mẹ?"
Cậu bé chưa từng gặp Khương Tiến Vọng, cũng không biết chuyện Cố Di Gia từ chối Khương Tiến Vọng, cậu bé không hề rõ những chuyện này.
Ban đầu Trần Ngải Phương nghĩ sẽ không nói mấy chuyện này với bọn trẻ nhưng lúc này cô ấy cảm thấy cần phải nói rõ ràng với chúng, nhỡ đâu ngày nào đó có người chạy đến nói ra nói vào với chúng thì sao.
Trần Ngải Phương có một loại trực giác, chỉ sợ chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Chỉ sợ cái người tên Khương Tiến Vọng đó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Nghe Trần Ngải Phương nói chuyện này, Bảo Sơn cau mày hỏi lại: "Chủ nhiệm Khương kia... Là thật lòng thích cô út ạ?"
Trần Ngải Phương lắc đầu: "Đừng quan tâm chủ nhiệm Khương có thật lòng hay không, chỉ cần Gia Gia không có ý với người đó thì chẳng có gì quan trọng cả."
Bảo Sơn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Nếu cô út không thích thì quan tâm đến cái người tên Khương Tiến Vọng kia làm gì, cho dù là Hoàng đế cũng không được.
Tuy Bảo Sơn còn nhỏ nhưng cậu bé cũng biết nếu như muốn tìm bạn trai cho cô út, dựa vào cái thân thể ốm yếu của cô út chắc chắn sẽ rất khó tìm được một người tốt.
Giống như cha mẹ cậu bé vậy, họ đã chuẩn bị tinh thần nuôi người cô út này suốt quãng đời còn lại rồi.
Cho dù chủ nhiệm Khương đó thật lòng thật dạ thích cô út thì sao? Người này có thể chấp nhận cơ thể yếu ớt của cô út, không có nghĩa là gia đình của anh ta có thể chấp nhận. Nếu cô út đã từ chối, không muốn tìm bạn trai thì sẽ không tìm nữa.
*
Chỉ là chưa đợi Bảo Hoa đi xin lỗi Cố Minh Nguyệt, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì Cố Minh Nguyệt đã đi lên thị trấn.
Vốn dĩ Cố Minh Nguyệt đặc biệt xin nghỉ một ngày để về nhà, hôm nay cô ta phải quay lại làm việc, cộng với chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô ta cảm thấy rất xấu hổ, không có mặt mũi nào ở lại công xã nên mới sáng sớm đã rời đi.
Bảo Hoa rất thất vọng.
Uổng công sáng nay cô bé chỉ ăn vội vài miếng, bụng còn chưa no đã chạy sang nhà cũ để xin lỗi Cố Minh Nguyệt, không ngờ cô ta đã ra khỏi nhà rồi.
Vu Hiểu Lan rất ghét cô bé, bà ta cảm thấy nếu ngày hôm qua con nhóc chết tiệt này không nhiều chuyện thì con gái bà ta sẽ không bị người ta hiểu lầm, khóc lóc thảm thiết như thế, mới sáng sớm đã đạp xe rời đi.
Còn không phải là sợ các xã viên kia nhìn thấy Cố Minh Nguyệt sẽ chỉ trích nói này nói kia sao.
Nếu như Cố Minh Nguyệt thật sự chọc con ma ốm Cố Di Gia đó tức đến ngất xỉu thì ngược lại bà ta sẽ vui mừng hớn hở, đằng này là do đồ ốm yếu kia tự ngất đi, Cố Minh Nguyệt chẳng làm gì nhưng lại bị người ta hiểu lầm.
Vu Hiểu Lan nói với giọng đầy chán ghét: "Mày đến đây làm gì? Ở đây không có đồ ăn sáng mà mày có thể nuốt được đâu. Nhà tao chỉ ăn rau rừng thôi, không ăn nổi mấy thứ ngũ cốc đắt tiền đâu." cản con gái mình được.
Bây giờ nghe tin con gái mình chọc Cố Di Gia tức ngất xỉu, bà ta có chút hả hê.
Còn về ánh mắt dị nghị của những xã viên xung quanh, bà ta giả vờ như không nhìn thấy.
Thấy trời cũng không còn sớm nữa, Vu Hiểu Lan về nhà sớm một hôm chuẩn bị bữa ăn.
Vừa về đến nhà, bà ta đã nghe thấy tiếng khóc thút thít từ trong phòng con gái mình, trong lòng chợt thắt lại, vội chạy vào phòng Cố Minh Nguyệt thì thấy cô ta đang nằm trên giường khóc đến đau lòng.
"Minh Nguyệt, con bé ngốc này, sao con lại khóc?" Vu Hiểu Lan đột nhiên tức giận, hét lên: "Là ai ăn hiếp con?"
Cố Minh Nguyệt khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ cả lên, cả đời cô ta chưa bao giờ cảm thấy ấm ức như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến cái nhìn của mấy xã viên kia thì cô ta lại cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cố Minh Nguyệt cắn môi, giải thích ngắn gọn chuyện ngày hôm nay, buồn bã nói: "Bọn họ đều nói là con chọc Gia Gia tức đến nỗi ngất đi nhưng con thật sự không có làm gì cả."
Oan ức chết cô ta rồi.
Vu Hiểu Lan hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, bà ta đánh Cố Minh Nguyệt một cái thật mạnh, tức giận nói: "Mày ngốc à, điều kiện của chủ nhiệm Khương tốt như vậy, sao lại đi giới thiệu cho cái đứa bệnh tật đầy người như Cố Di Gia kia làm gì?"
Lần trước sau khi nghe thím ba Cố nói chuyện này, bà ta đã tức muốn hộc máu rồi.
May thay, sau này công xã cũng dần dần yên ắng trở lại, cũng không nghe ai nhắc đến chuyện có người tới nhà đứa con riêng kia làm mai làm mối nữa thì bà ta mới dịu lại.
Không ngờ chỉ trong chớp mắt, con gái bà ta lại dại dột chạy tới giới thiệu một đối tượng tốt như vậy cho Cố Di Gia.
Cố Minh Nguyệt cúi đầu, không nói gì.
Vu Hiểu Lan dùng ngón tay chỉ trỏ vào trán cô ta: "Một đối tượng tốt như vậy mà không giữ lại cho mình, lại đi quan tâm đến cái đứa bệnh tật kia làm gì? Chỉ có kẻ ngu ngốc như mày mới nôn nóng đi giúp người ta, kết quả là đẹp mặt chưa, ý tốt bị người ta coi như đồ bỏ! Tao nghĩ chắc chắn là cái đứa bệnh tật đó giả vờ ngất xỉu khiến mọi người hiểu lầm mày đấy..."
Cố Minh Nguyệt lắc đầu: "Không phải đâu mẹ, sắc mặt của Gia Gia khó coi lắm, không phải giả vờ đâu."
"Mặc kệ nó có giả vờ hay không, dù sao cái đứa ốm yếu đó không phải là kẻ tốt lành gì đâu, sau này mày tránh xa nó một chút!" Vu Hiểu Lan hừ một tiếng, mặc dù đứa con riêng Cố Minh Thành kia rất giỏi, nhưng cho dù Cố Minh Thành có tài giỏi đến đâu, chỉ cần mình và con mình không đụng vào thì có liên quan gì?
Vu Hiểu Lan lại khuyên con gái, nếu có đối tượng nào tốt thì bản thân phải biết tự mình nắm bắt, đừng có rộng lượng như vậy, sau đó bà ta lại hỏi đến chuyện chủ nhiệm Khương rồi cứ càm ràm mãi không thôi.
Cố Minh Nguyệt vẫn còn cảm thấy rất khó chịu, nghe mẹ mình nói những lời này, cuối cùng cô ta cũng bộc phát ra.
"Nhưng chủ nhiệm Khương đã nhìn trúng Gia Gia rồi, con có thể làm gì được?" Hai mắt cô ta đỏ bừng hét lên.
Vu Hiểu Lan lại đánh cô ta: "Đó là do mày ngu! Chủ nhiệm Khương nhìn trúng cái đứa bệnh tật đó thì sao? Ai biết được nó có thể sống được bao lâu? So với mày, mày có một cơ thể khỏe mạnh, mông lại to, chắc chắn có thể sinh đẻ được, cái đứa ốm yếu đó làm sao sánh bằng mày, chắc chắn nhà họ Khương sẽ thích một người con dâu khỏe mạnh, dễ sinh dễ đẻ..."
Sắc mặt Cố Minh Nguyệt lúc xanh lúc đỏ, cô ta còn chưa có bạn trai, ngại nhất là nghe mấy lời như mông to, dễ sinh dễ đẻ như này.
Vu Hiểu Lan lại thuyết phục con gái thêm một lúc, cho đến khi trời tối đen mới chịu đi nấu cơm.
Một lúc sau, ông cả Cố từ ngoài đồng trở về.
Sau khi vào cửa, ông ấy đặt nông cụ trong tay xuống, nhìn cô con gái riêng với đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, hỏi: "Hôm nay con chọc tức Gia Gia khiến nó ngất xỉu sao?"
Cố Minh Nguyệt: "Con không có."
Lúc này Vu Hiểu Lan cầm con dao làm bếp từ phòng bếp chạy ra, chửi bới: "Ông già chết tiệt, đừng có nghe người ta đồn vớ vẩn, Minh Nguyệt không làm mấy chuyện như vậy! Là do sức khỏe của cái đứa ốm yếu đó không tốt, là nó tự ngất xỉu, liên quan gì đến Minh Nguyệt hả?"
Ông cả Cố không thèm để ý đến bà ta, chỉ nhìn chằm chằm Cố Minh Nguyệt một lúc rồi mới quay người bỏ đi.
Vào buổi tối, hai mẹ con Trần Ngải Phương cũng nghe được chuyện này khi đang trên đường về nhà.
Bỗng chốc sắc mặt hai mẹ con họ tối sầm lại, vội vã về nhà.
Về đến nơi, đầu tiên họ vào phòng thăm Cố Di Gia trước, thấy cô nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, tinh thần quả thật không tốt, vừa nhìn đã hiểu những lời đồn bên ngoài hoàn toàn là sự thật.
Sắc mặt Trần Ngải Phương lạnh lùng, cô ấy không nói lời nào đã xoay người bỏ đi.
"Chị dâu." Cố Di Gia mở mắt ra, gọi một tiếng.
Trần Ngải Phương quay người lại làm như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy ngồi bên giường, sờ sờ vào đôi bàn tay lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng nói: "Gia Gia, em cảm thấy khỏe hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi ạ." Cố Di Gia nhìn cô ấy cười.
Bảo Hoa thình lình chạy tới, bĩu môi nói: "Cô cả xấu tính lắm, cô cả chọc cô út tức đến nỗi ngất xỉu luôn ạ, rõ ràng cô cả biết sức khỏe của cô út không được tốt mà, chắc chắn là cô cả cố ý đó mẹ."
Bảo Sơn đứng bên cạnh nắm chặt tay thành nắm đấm.
Cha không có ở nhà, là người đàn ông duy nhất trong nhà, cậu bé chính là trụ cột của gia đình, không ai có thể ức hiếp gia đình cậu bé.
Mặc dù Cố Di Gia không thích Cố Minh Nguyệt nhưng cô cũng không ác đến mức muốn người khác hiểu lầm cô ta, đặc biệt là chị dâu, cô lo chị dâu sẽ lấy chổi đi đánh người, cho nên vội vàng nói: "Không phải đâu chị ơi, là do hôm nay em ngồi lâu quá, lúc ngồi dậy có hơi vội, không cẩn thận nên mới ngất xỉu ạ."
Nói đến đây, cô có chút buồn.
Cô thực sự đã rất cẩn thận rồi nhưng cái tính nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, làm việc gì cũng vội vội vàng vàng đã hình thành trong người cô hai mươi năm qua, cô luôn quên mất cái cơ thể yếu ớt mang đầy bệnh tật hiện tại của mình.
Cho dù khoảng thời gian này cô đã cố gắng chăm sóc sức khỏe nhưng hiệu quả chỉ có thể nói là vô cùng nhỏ bé.
Kể từ khi xuyên qua đây, Cố Di Gia đã ý thức đến việc rèn luyện cơ thể.
Tất nhiên, đó không phải là mấy kiểu vận động mạnh mà chỉ là đi bộ nhiều thêm một chút, để cho cơ thể mình dần dần thích ứng.
Thật ra cơ thể của nguyên chủ yếu ớt như vậy, đầu tiên là do sinh non, nghe nói lúc mới sinh ra cân nặng còn không đến một cân rưỡi, có thể sống được đã là kỳ tích rồi; thứ hai là do trẻ sinh non nên thể chất rất yếu, y tế thời đó lại không phát triển, với lại ở cái vùng nông thôn nghèo nàn này cũng không có nhiều tiền để đưa đến bệnh viện, càng không có nhiều tiền để mua thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho trẻ.
Cố Di Gia có thể uống được sữa mạch nha là vì sau khi anh cả cô bước sang tuổi mười lăm, anh ấy đã biết cách kiếm tiền nên mới có thể mua được sữa cho cô, mãi cho đến khi anh cả mười bảy tuổi đi nhập ngũ, cuối cùng thì cô cũng được uống sữa mạch nha đều đặn hàng ngày.
Suy cho cùng là do thể chất yếu ớt, sức đề kháng kém, còn mang trên mình bệnh thiếu máu.
Tuy nhiên, Cố Di Gia nhớ lại ký ức của nguyên chủ, cô phát hiện nguyên chủ không hề đến bệnh viện lớn để kiểm tra bệnh mà chỉ đến bệnh viện ở thị trấn. Mà bệnh viện ở thị trấn rất nhiều thiết bị lạc hậu, thậm chí thiết bị còn không đầy đủ, hoàn toàn không thể kiểm tra một cách kỹ lưỡng được.
Có còn những căn bệnh chưa rõ khác hay không, thực sự không thể nói chắc.
Thật ra, Cố Minh Thành cũng từng nghĩ đến việc nghỉ phép dài ngày đưa em gái mình đến bệnh viện ở thành phố lớn khám bệnh.
Chỉ là cơ thể của nguyên chủ quá yếu, không thể quá lao lực, không thể đi đường dài, nếu không ngất xỉu giữa đường, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, đó không phải là chuyện đùa.
Chính vì như thế, mặc dù địa vị trong quân đội của Cố Minh Thành không thấp, Trần Ngải Phương cũng đã có tư cách nhập ngũ từ lâu nhưng cô ấy vẫn không đi nhập ngũ.
Nếu muốn người nhà đi nhập ngũ, Cố Minh Thành nhất định sẽ bảo vợ mình đưa em gái đi cùng.
Anh ấy không yên tâm khi phải để một mình em gái ở chốn quê nhà.
Nhưng sức khỏe của Cố Di Gia quá yếu, không thể đi xe đường dài, hơn nữa quân đội của anh ấy thì đóng ở phía bắc, anh ấy còn phải nghĩ đến sự khác biệt môi trường giữa hai miền Bắc Nam, liệu em gái mình có thích ứng được hay không.
Sau khi ba mẹ con Trần Ngải Phương nghe vậy, vẻ mặt mới dịu đi một chút.
Bảo Hoa ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của mình, ngượng ngùng nói: "Thì ra là vậy, vậy chẳng phải con đã hiểu lầm cô cả rồi sao?"
Một đứa trẻ ngoan phải can đảm thừa nhận lỗi lầm của mình.
Trần Ngải Phương xoa đầu cô bé: "Nếu ngày mai con gặp Minh Nguyệt, con phải xin lỗi cô cả, giải thích với mọi người một chút, một đứa trẻ ngoan thì không thể nói dối, biết sai phải sửa."
"Con biết rồi ạ." Bảo Hoa bĩu môi: "Nhưng con vẫn không thích cô cả đâu."
Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng không có nghĩa là cái gì cũng không hiểu, nếu không phải cô cả không nói những lời đó thì cô út cũng sẽ không vội vàng đứng dậy, khiến bản thân suýt chút nữa ngất đi.
Bảo Sơn nói: "Cô út, sau này cô phải cẩn thận một chút."
Bị một đứa trẻ giảng đạo, Cố Di Gia chỉ có thể bất lực gật đầu: "Cô biết rồi."
Dặn dò Cố Di Gia cẩn thận nghỉ ngơi xong, Trần Ngải Phương đưa hai đứa trẻ đi nấu bữa tối.
Vừa bước ra khỏi cửa, sắc mặt cô ấy chợt tối sầm lại.
Không ngờ Cố Minh Nguyệt lại dám chạy tới nói mấy lời đó với Cố Di Gia, cô ta đang tính giở trò gì đây? Nếu bản thân Cố Minh Nguyệt không có ý gì với chủ nhiệm Khương thì cô ấy còn cảm thấy Cố Minh Nguyệt là đang muốn giúp Cố Di Gia, muốn tìm một người bạn trai tốt cho cô.
Những việc này không thể nào không suy nghĩ đắn đo được.
Bảo Sơn cũng nghĩ đến điểm này, cậu bé nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, cô cả thật sự muốn tìm đối tượng cho cô út sao ạ? Chủ nhiệm Khương là người như thế nào vậy mẹ?"
Cậu bé chưa từng gặp Khương Tiến Vọng, cũng không biết chuyện Cố Di Gia từ chối Khương Tiến Vọng, cậu bé không hề rõ những chuyện này.
Ban đầu Trần Ngải Phương nghĩ sẽ không nói mấy chuyện này với bọn trẻ nhưng lúc này cô ấy cảm thấy cần phải nói rõ ràng với chúng, nhỡ đâu ngày nào đó có người chạy đến nói ra nói vào với chúng thì sao.
Trần Ngải Phương có một loại trực giác, chỉ sợ chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Chỉ sợ cái người tên Khương Tiến Vọng đó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Nghe Trần Ngải Phương nói chuyện này, Bảo Sơn cau mày hỏi lại: "Chủ nhiệm Khương kia... Là thật lòng thích cô út ạ?"
Trần Ngải Phương lắc đầu: "Đừng quan tâm chủ nhiệm Khương có thật lòng hay không, chỉ cần Gia Gia không có ý với người đó thì chẳng có gì quan trọng cả."
Bảo Sơn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Nếu cô út không thích thì quan tâm đến cái người tên Khương Tiến Vọng kia làm gì, cho dù là Hoàng đế cũng không được.
Tuy Bảo Sơn còn nhỏ nhưng cậu bé cũng biết nếu như muốn tìm bạn trai cho cô út, dựa vào cái thân thể ốm yếu của cô út chắc chắn sẽ rất khó tìm được một người tốt.
Giống như cha mẹ cậu bé vậy, họ đã chuẩn bị tinh thần nuôi người cô út này suốt quãng đời còn lại rồi.
Cho dù chủ nhiệm Khương đó thật lòng thật dạ thích cô út thì sao? Người này có thể chấp nhận cơ thể yếu ớt của cô út, không có nghĩa là gia đình của anh ta có thể chấp nhận. Nếu cô út đã từ chối, không muốn tìm bạn trai thì sẽ không tìm nữa.
*
Chỉ là chưa đợi Bảo Hoa đi xin lỗi Cố Minh Nguyệt, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì Cố Minh Nguyệt đã đi lên thị trấn.
Vốn dĩ Cố Minh Nguyệt đặc biệt xin nghỉ một ngày để về nhà, hôm nay cô ta phải quay lại làm việc, cộng với chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô ta cảm thấy rất xấu hổ, không có mặt mũi nào ở lại công xã nên mới sáng sớm đã rời đi.
Bảo Hoa rất thất vọng.
Uổng công sáng nay cô bé chỉ ăn vội vài miếng, bụng còn chưa no đã chạy sang nhà cũ để xin lỗi Cố Minh Nguyệt, không ngờ cô ta đã ra khỏi nhà rồi.
Vu Hiểu Lan rất ghét cô bé, bà ta cảm thấy nếu ngày hôm qua con nhóc chết tiệt này không nhiều chuyện thì con gái bà ta sẽ không bị người ta hiểu lầm, khóc lóc thảm thiết như thế, mới sáng sớm đã đạp xe rời đi.
Còn không phải là sợ các xã viên kia nhìn thấy Cố Minh Nguyệt sẽ chỉ trích nói này nói kia sao.
Nếu như Cố Minh Nguyệt thật sự chọc con ma ốm Cố Di Gia đó tức đến ngất xỉu thì ngược lại bà ta sẽ vui mừng hớn hở, đằng này là do đồ ốm yếu kia tự ngất đi, Cố Minh Nguyệt chẳng làm gì nhưng lại bị người ta hiểu lầm.
Vu Hiểu Lan nói với giọng đầy chán ghét: "Mày đến đây làm gì? Ở đây không có đồ ăn sáng mà mày có thể nuốt được đâu. Nhà tao chỉ ăn rau rừng thôi, không ăn nổi mấy thứ ngũ cốc đắt tiền đâu."