Trong phòng, Cố Di Gia được phục vụ đến mức vô cùng thoải mái, ngoan ngoãn ngồi ở đó ăn đồ.
Mặc dù gần đây thường xuyên uống thuốc dẫn đến miệng đều là mùi thuốc nên không muốn ăn gì cả, nhưng sau khi ăn đồ ăn dược liệu mà chú Vinh nấu thì cơn thèm ăn lập tức được kích thích khiến cô muốn ăn hơn.
Lần trước cô đã phát hiện đồ ăn dược liệu mà chú Vinh nấu thật sự không hề có mùi thuốc tí nào, nói đây là mỹ vị cũng không quá đáng.
"Nghe nói tổ tiên của chú Vinh là ngự trù trong cung đình." Phong Lẫm bình tĩnh nói: "Đây là tay nghề được truyền từ thời tổ tiên của chú Vinh, sở trường của gia đình nhà họ chính là nấu đồ ăn dược liệu, muốn làm tốt được những món ăn này thì phải phí rất nhiều công sức, họ cũng đã tốn mất hơn nửa đời người mới có được hiệu quả như vậy..."
Sau đó anh lại nói đến chuyện của chú Vinh.
Nghe nói lúc chú Vinh còn rất nhỏ, còn chưa đứng vững thì đã bị các ông cụ trong nhà ôm đi phân biệt các loại dược liệu, vừa biết đọc chữ thì đã phải học cách phối hợp nguyên liệu...
Nhưng tiếc là lúc chiến tranh loạn lạc người nhà của chú Vinh có người thì phân tán, có người thì hy sinh, cuối cùng chỉ còn sót lại ông ấy và một đứa cháu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play