Trương Viễn do dự, bày tỏ không quá tình nguyện xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng lại không lay chuyển được các bác sĩ y tá khác. Tổng hợp lại một chút, mọi người quyết định để cho Trương Viễn đeo khẩu trang hướng dẫn các khách quý chăm sóc mèo cưng như thế nào.

Lục Yên Yên nâng cằm, tò mò nhìn Trương Viễn bị thợ trang điểm kéo đi tạo hình đơn giản.

- Mặc dù Trương Viễn phải đeo khẩu trang xuất hiện trước ống kính, tổ chương trình cũng bảo thợ trang điểm để ý đến tạo hình của anh, để anh trông tươi tắn và thoải mái hơn một chút.

"Nhìn bác sĩ Trương, tôi còn tưởng anh ta là người thích khoe khoang!"

Lục Yên Yên nói: "Không ngờ lại rất biết kiềm chế."

[Đúng vậy!]

Lâm Trà đứng trước bối cảnh, tiếng lòng cũng không quên phụ họa Lục Yên Yên:

[Nói chuyện không kiêu ngạo không khiêm tốn, nói chuyện phiếm với các y tá còn hài hước. Vừa nhìn đã thấy là một người có năng lực xã giao nhưng không ngờ lại là một người nhút nhát! ]

"Có vài thiên tài chính là như vậy!"

Liễu Minh Khiêm nói: "Có thể bác sĩ Trương khá tự hào về tính chuyên nghiệp của mình và rất cởi mở khi nói tới chuyên ngành. Nhưng không phải chuyện chuyên ngành thì không có tự tin tí nào!"

Trần Tiện Tri nghi ngờ: "Dẫn chúng tôi đi kiểm tra sức khỏe cho mèo con, còn hướng dẫn chúng tôi những điều cần chú ý khi nuôi mèo, đây không phải là chuyên ngành của anh ấy sao?"

Liễu Minh Khiêm nghẹn họng.

Ngẫm lại hình như cũng là như thế, cũng không biết trả lời như thế nào. Trợ lý viện trưởng bên cạnh vẻ mặt áy náy:

"Là chúng tôi lo lắng không chu toàn, không ngờ bác sĩ Trương lại để ý chuyện này. Nếu các anh yêu cầu bác sĩ nhất định phải xuất hiện trước ống kính, chúng tôi cũng có thể sắp xếp bác sĩ khác đến hướng dẫn. Đây chỉ là cơ bản mà thôi, do chúng tôi không sắp xếp tốt."

Tổ chương trình cảm thấy đeo khẩu trang cũng không sao, vì thế cũng không bảo bệnh viện thú cưng đổi người.

Lâm Trà nhìn chằm chằm Trương Viễn giới thiệu hạng mục kiểm tra sức khỏe cho khách mời, hơi híp mắt.

[Luôn cảm thấy có chút kỳ quái. ]

Cô nhìn ảnh chụp chung của các bác sĩ treo trên tường bệnh viện thú y, Trương Viễn cười đến rạng rỡ.

Trương Viễn cũng không phải là một người sợ ống kính, hình như anh ta chỉ sợ xuất hiện trong ống kính trực tiếp của công chúng.

Lâm Trà lật hệ thống, đột nhiên cô ngạc nhiên hô to,

Hai mắt trừng to.

[Tôi nói rồi mà! Chắc chắn có vấn đề]

[Nói thế nào nhỉ.

Thân phận bên ngoài đều là tự mình nghĩ ra! Hóa ra là hàng giả, bảo sao không dám lên hình! ]

Khách mời:???

Cái gì cái gì cái gì???

Cái gì giả???

[Lúc phỏng vấn, sơ yếu lý lịch của Trương Viễn là do anh ta bịa ra. Gì mà du học nước ngoài, chứng minh thư các thứ đều là giả cả!]

[Tên thì là thật. Anh ta nghĩ cái tên này cũng không quá nổi bật và cũng không phải một vấn đề lớn!]

Các khách mời chớp mắt. Tất cả đều là giả???

Vì vậy Trương Viễn đã làm giả danh tính và đến bệnh viện này ứng tuyển. Thật ra anh ta không phải bác sĩ thú y gì, cũng không có kinh nghiệm tốt nghiệp trường danh giá gì?!

Quan trọng là anh ta lừa HR như thế nào! Còn thuận lợi trúng tuyển nữa chứ!

[Chậc chậc chậc... Trương Viễn cũng may mắn quá rồi]

[Vốn dĩ giám đốc bệnh viện này cũng không phải bác sĩ mà chỉ là một phú nhị đại ăn chơi lêu lổng thôi.

Ngày trước anh ta mở bệnh viên này chẳng qua là để phòng khi con mèo của anh ta bị ốm vào nửa đêm thôi. Thế nên căn bản là anh ta không quan tâm lắm đến việc kinh doanh bệnh viện này. ]

[Chẳng qua thấy Trương Viễn từng học tập tại một trường nổi tiếng ở nước ngoài nên phú nhị đại mới duyệt cho anh ta trúng tuyển. ]

Đương nhiên cũng do phú nhị đại là một kẻ học dốt, anh ta hoàn toàn không nghĩ đến việc đi kiểm tra bằng cấp là thật hay giả.

Trong vô thức anh ta cho rằng trên đời này không có ai to gan làm giả bằng cấp thú y đi làm giả cả.

Suy cho cùng, ngay khi bước vào phòng mổ thì chuyện giả danh sẽ lập tức bị bại lộ mà, đúng không?

Các vị khách cũng cảm thấy như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play