Đạo diễn Du "Ừ" một tiếng đã thấy các khách mời nhìn chằm chằm mình nín cười, vội vàng nói: "Vượng Tài nhà tôi ăn đồ hộp quá hạn nên sinh bệnh, cho nên mới tới bệnh viện!"

ồ-

Khách mời kéo dài âm cuối: "Thật sự là như vậy sao? Hay là nó ngửi mùi gì đó hơi lạ thôi nhỉ?"

Trong lòng đạo diễn Du "lộp bộp" một tiếng.

"Chính là bởi vì ăn đồ hộp hỏng!"

Không phải vì chân ông ấy thối!

Y tá không nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, cũng không biết nguyên nhân thực sự khiến Vượng Tài bị bệnh, chỉ có thể căn cứ vào những gì cô biết để nhắc nhở đạo diễn Du:

"Du tiên sinh, lần này chó bị viêm phổi do nấm. Có thể là do tiếp xúc nhiều lần với chất nhiễm trùng, cho nên về nhà ông vẫn phải vệ sinh tốt trong nhà. Đừng để chó tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu đó nữa..."

Thứ bẩn thỉu...

Thứ bẩn thỉu...

Đạo diễn Du ấm ức muốn khóc.

Đó là chân của ông ấy! Không phải thứ dơ bẩn gì!

Chó của bà Hạ l.i.ế.m nhiều lần như vậy cũng có sao đâu!

Các khách mời từ chối cho ý kiến.

Nghe y tá nhắc nhở, một đám người có chút sợ hãi.

"Lần sau dẫn chó của bà Hạ đến khám một chút đi..."

"Nó đã l.i.ế.m hai tháng rồi, phỏng chừng toàn bộ phổi đều..."

"Đậu má, tôi cũng có chút đau lòng cho nó, tôi nên làm sao bây giời”... Sau khi hàn huyên với y tá, tiến vào công việc quay phim hôm nay.

Tổ chương trình đã thương lượng trước với bệnh viện thú cưng: bệnh viện thú cưng cung cấp bối cảnh quay chụp, các khách quý học cách đuổi côn trùng cho mèo con, làm kiểm tra sức khỏe cho mèo con. Đoạn phát sóng trực tiếp này sẽ quay được bảng hiệu bệnh viện thú cưng, cũng coi như quảng cáo ngầm cho bệnh viện.

Lúc này, bác sĩ bệnh viện thú y Trương Viễn từ phòng phẫu thuật đi ra, cởi áo khoác trắng.

Các y tá lập tức ân cần nói: "Bác sĩ Trương, vất vả rồi!"

"Chỉ là phẫu thuật ẩn tình mà thôi."

Trương Viễn dịu dàng nói: "Dưới sự chỉ đạo của tôi, bác sĩ Khang đã có thể độc lập hoàn thành.

"Bác sĩ Trương xứng đáng là một bác sĩ thú y lâm sàng!"

Một y tá cảm thán: "Bác sĩ Khang trước đó vẫn chỉ là thực tập sinh ngay cả d.a.o mổ cũng cầm không vững. Vậy mà dưới sự chỉ đạo của bác sĩ Trương đã có thể làm những ca phẫu thuật này rồi!"

"Từ khi viện trưởng mời bác sĩ Trương tới, tôi cảm giác trình độ của bệnh viện chúng ta đã tiến bộ rất nhiều!"

Các y tá khen ngợi vị bác sĩ trẻ ngoài ba mươi

Sinh. Mà Trương Viễn tươi cười ấm áp, không kiêu ngạo không khiêm tốn chỉ tỏ ra xa cách với thể giới.

"Đây chỉ là những cuộc phẫu thuật nhỏ thôi." Trương Viễn nói: "Chỉ cần bác sĩ Khang luyện tập nhiều hơn thì sớm muộn gì cũng sẽ có trình độ của tôi."

Bác sĩ Khang làm phẫu thuật xong bước ra khỏi phòng phẫu thuật, trên mặt mang theo sự ngưỡng mộ đối với Trương Viễn: "Bác sĩ Trương, anh là nghiên cứu sinh tiến sĩ có kinh nghiệm du học ở một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài mà! Cho dù tôi luyện thêm vài năm cũng không bằng ngài."

Trong lòng các y tá cũng nghĩ như vậy, lại nhìn về phía Trương Viễn chỉ cảm thấy vị bác sĩ này trẻ tuổi đẹp trai, trình độ chuyên nghiệp cũng là hạng nhất, rất khó không ngưỡng mộ anh ấy. Nói chuyện phiếm thêm hai câu, y tá ở quầy lễ tân quay lại đề tài chính giới thiệu với Trương Viễn:

"Bác sĩ Trương, đây là khách mời hôm nay phải ghi hình chương trình. Viện trưởng nói anh là bộ mặt của bệnh viện chúng tôi cho nên cần anh dẫn bọn họ đi kiểm tra sức khỏe cho mèo con, đồng thời hướng dẫn một ít việc cần chú ý khi nuôi mèo."

Trong mắt Trương Viễn lóe lên chút hoảng sợ không thể nhìn rõ.

Anh ta nhìn chằm chằm camera hai giây mới nhớ ra mình vừa ra khỏi phòng phẫu thuật còn đeo khẩu trang, mới thở phào nhẹ nhõm.

Suy nghĩ một lát, Trương Viễn nói: "Cơ hội này hẳn là viện trưởng phải để lại cho bác sĩ trẻ tuổi của bệnh viện mới đúng! Tôi thấy bác sĩ Khang phù hợp hơn tôi nhiều!"

Bác sĩ Khang sửng sốt, vội vàng xua tay: "Viện trưởng chỉ định anh mà! Anh là bộ mặt của bệnh viện này, học vấn cũng tốt, đương nhiên là anh phải lên hình rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play