Từ Phi oán hận nói: "Nếu cậu chọc cô ấy thì cậu còn có thể thử vai ở Thiên Diệu không? Không sợ cô ấy nói xấu cậu trước mặt Tiểu Lục tổng sao?"

Hầu kết Cao Tuấn Dật lăn một vòng, nuốt một ngụm nước bọt.

Anh ta có thể lấy được vị trí xuất đạo trong cuộc thi hay không còn chưa chắc chắn nên lần thử vai này rất quan trọng.

Từ Phi chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh ta nhìn về phía Trần Vân tỏ vẻ thiện ý nói: "Chị Vân, ngại quá. Là tài xế của chúng tôi không có mắt. Nếu Chị Trà muốn đỗ xe ở đây thì đương nhiên phải để chị Trà đỗ rồi."

Trần Vân khoanh hai tay trước ngực, giọng nói càng thêm không khách khí: "Làm rõ ràng một chút. Không phải chúng ta ỷ thế h.i.ế.p người, chỗ đậu xe này vốn là chúng ta chiếm trước!"

"Đúng đúng đúng! Là của ngài! Xin mời, xin mời!" Từ Phi lại luôn miệng nói, tư thái bày ra càng thấp.

Trần Vân nghiêng đầu nhìn Cao Tuấn Dật cúi đầu không nói trong xe bảo mẫu: "Đại minh tinh, cậu không có ý gì kiến chứ?"

Cao Tuấn Dật sắc mặt khó xử: "Chị Vân, chị nói vậy thì khó cho em quá... Em còn chưa xuất đạo đâu..."

"Nhưng lúc nãy các cậu vừa mới kêu gào, tôi còn tưởng rằng đụng phải siêu sao Thiên Vương gì chứ! thiếu chút nữa hù c.h.ế.t tôi!"

Từ Phi lập tức kéo Cao Tuấn Dật xuống xe, hướng về phía Trần Vân cùng Lâm Trà cúi đầu chín mươi độ: "Kính xin chị Vân và chị Trà bỏ qua... Đại nhân đừng chấp tiểu nhân."

Trần Vân hài lòng gật gật đầu, mở của xe: "Trà trà, đi thôi, không cần phải lãng phí thời gian ở đây. Chúng ta đi trước."

"Lên lầu, sắp thử vai rồi."

Lâm Trà thu dọn xong kịch bản và ấm trà dưỡng sinh thì cùng Trần Vân xuống xe. Cô cũng không nhìn Từ Phi và Cao Tuấn Dật mà cùng Trần Vân đi về phía thang máy ga ra ngầm.

Sau lưng, Từ Phi cùng Cao Tuấn Dật nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, trong ánh mắt hiện lên một tia âm độc....

Lên xe đi!

Thấy hai người rời đi, Từ Phi hô với Cao Tuấn Dật một câu.

Cao Tuấn Dật trở lại xe, sắc mặt vẫn u ám như cũ.

Xe bảo mẫu dạo qua một vòng ga ra ngầm cũng không tìm được chỗ đậu xe. Cuối cùng chỉ có thể rời khỏi ga ra ngầm trước, ra bãi đỗ xe tạm thời bên ngoài.

"Một ngày nào đó, thành công của cậu sẽ cao hơn Lâm Trà."

Từ Phi an ủi Cao Tuấn Dật: "Liễu Minh Khiêm chỉ là một đạo diễn mà thôi. Người lát nữa cậu gặp mới là kim chủ!"

"Đợi lát nữa không đi thử vai trước sao?"Cao Tuấn Dật hỏi.

"Không vội, trong lúc tranh tài vất vả như lúc này thì tất nhiên phải đi gặp fan phú bà rồi. Tôi đã tra qua gia thế của cô ấy. Trong nhà rất giàu!"

Cao Tuấn Dật lật xem phần tài liệu kia. Trong đó đều là thông tin Từ Phi tra được về fan phú bà kia.

Kim Đậu Đậu 22 tuổi, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Kim Thị, yêu thích theo đuổi ngôi sao, từng đầu tư 30 triệu cho Idol ở nước Dưa chua...

Cao Tuấn Dật càng xem càng mừng rỡ.

Đối với idol mà nói, fan Phú Bà rất quan trọng. Fan như vậy, đương nhiên phải bảo vệ tốt.

Lúc lật đến ảnh chụp Kim Đậu Đậu, sắc mặt Cao Tuấn Dật mới trầm xuống: "Gia cảnh thật tốt. Chỉ tiếc bộ dạng quá bình thường."

Từ Phi từ ghế sau ôm tới vài bộ quần áo, ném ở trong n.g.ự.c Cao Tuấn Dật: "Bộ dạng bình thường có quan hệ gì. Cam lòng tiêu tiền cho cậu là được rồi! Em gái này thích tạo hình này của cậu. Đợi chút nữa người ta tới rồi, thay quần áo luôn đi."

Kim Đậu Đậu: [Các bạn thân mến-lát nữa tôi phải đi gặp Dật Dật rồi-] Vợ Cao Tuấn Dật: [Là đi tới trụ sở của Thiên Diệu sao? Ô ô ô tôi cũng muốn đi! Đáng c.h.ế.t hôm nay tôi phải đi học]

Tổ số liệu fan của Dật Dật: [Chua quá, Đậu Đậu nhất định phải chụp nhiều ảnh đẹp trai của Dật Dật chúng ta]

Cao Tuấn Dật bạn đè lên tóc tôi: [Những lời hâm mộ này tôi đều đã nói mệt mỏi... ]

Trên chiếc Ferrari, Kim Đậu Đậu hài lòng khép điện thoại lại. Trong kính chiếu hậu chiếu ra khuôn mặt trẻ tuổi của cô với làn da mềm mại đến mức có thể nặn ra nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play