Nếu như để Lâm Trà phát hiện ra tiếng lòng của cô bị người khác nghe thấy thì thời gian sẽ lập tức quay ngược lại!
Nhưng mà...
Thật sự rất buồn cười ha ha ha ha
Nhất là Lục Yên Yên, cô ấy đã sắp nhịn hết nổi rồi, gương mặt cũng vì kìm nén mà đỏ ửng lên.
Chắc chắn Giang Minh Khải là do Giang Kiến Nghiệp nhặt được từ trong thùng rác! Làm gì có ba ruột nào đến chuộc con trai mà lại trả giá chứ!
Trước đây Lục Yên Yên đã từng nghe cha cô nhắc tới Giang gia, cũng từng nhắc tới Giang Kiến Nghiệp, ông ấy còn công nhận là Giang Kiến Nghiệp rất có năng lực, nhưng mỗi lần nhắc đến Giang Kiến Nghiệp, ông ấy đều có chút không nói nên lời.
Về sau Lục Yên Yên có nghe Lục Ngôn Triệt nói Giang Kiến Nghiệp còn có một tên khác là Giang Cát Lãng.
Lúc đó cô ấy không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng hôm nay sau khi nghe thấy tiếng lòng của Lâm Trà, Lục Yên Yên mới giật mình.
Tiền chuộc con trai ruột cũng có thể trả giá, còn không phải là Giang Cát Lãng sao!
Cốc cốc cốc...
Trong lúc các khách mời đang vừa ăn cơm tối vừa nói chuyện phiếm, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, mọi người nhìn sang thì thấy một người đàn ông trung niên mặc quần áo kiểu Trung Quốc đi vào nhà hàng.
Ông ta khoảng năm mươi tuổi, dáng người cao gầy, ánh mắt kiên định. Trên người mặc một bộ quần áo cotton bình thường, không nhìn thấy logo, nếu để ý kỹ sẽ thấy các góc áo đã phai màu, có lẽ là đã mặc trong nhiều năm. "Ba!"
Giang Minh Khải lập tức đứng lên, ánh mắt quét qua chiếc đồng hồ cổ treo cao trên tường, bây giờ đã là chín giờ tối: "Đã trễ thế này rồi sao ba lại xuống đây?"
"Khát, xuống uống chút nước."
Giang Kiến Nghiệp khoát tay, ý bảo Giang Minh Khải ngồi xuống: "Đưa bạn về nhà mà cũng không giới thiệu cho ba sao?”
Miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt ông ta lại dán lên một bàn đồ ăn vô cùng thịnh soạn kia, chân mày khẽ nhíu lại.
[Giang Kiến Nghiệp... ]
[Liệu ông ấy có chê chúng ta ăn nhiều quá không?]
[Tốt xấu gì cũng là chủ tịch... Sẽ không đến mức đó chứ?]
Lâm Trà nói thầm trong lòng, các khách mời xung quanh cũng phụ họa trong lòng.
Một bữa cơm thôi mà... Không đến mức đó chứ?
Một giây sau, lại thấy Giang Kiến Nghiệp đặt tay lên vai Giang Minh Khải: "Đã khuya rồi, chẳng phải các cậu đều là ngôi sao ư?"
Trong lòng Giang Minh Khải "lộp bộp" một tiếng.
"Mọi người... đói quá"
Bữa ăn hôm nay đoàn làm phim cung cấp cho bọn họ chỉ có salad, quay phim cả một ngày, lại còn phải đến cục cảnh sát lấy lời khai, cho nên ai cũng rất đói.
"Khải Khải, ba không có ý chê các con ăn quá nhiều, nhưng ba cảm thấy các con không nên lãng phí thức ăn!"
Giang Kiến Nghiệp đau lòng nhìn chằm chằm số thức ăn trên bàn ăn, đột nhiên lại hỏi: "Các con sẽ ăn hết chứ?"
Trong lòng các khách mời "lộp bộp" một tiếng.
Bọn họ thật sự... ăn không hết.
"Chú yên tâm, nếu ăn không hết bọn con sẽ gói lại."
Lục Yên Yên nhanh trí nói: "Đồ ăn do đầu bếp nhà chú nấu rất ngon, bọn con gói lại rồi ngày mai sẽ mang đến đoàn làm phim ăn tiếp!"
Giang Kiến Nghiệp nghe vậy, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Giang Minh Khải: "..."
Bỗng nhiên anh lại nhớ tới chuyện trả giá tiền chuộc mà Lâm Trà nhắc tới lúc nãy.
"Ba..." Giang Minh Khải nhìn về phía Giang Kiến Nghiệp, do dự nói: "Con có chuyện này... muốn hỏi ba."
Giang Kiến Nghiệp đang tính toán xem rốt cuộc Giang Minh Khải đã tiêu bao nhiêu tiền của ông ta cho bữa ăn này, nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, nở một nụ cười vô cùng khó coi: "Chuyện gì?”
Giang Minh Khải: "Có phải trước đây anh trai con từng bị bắt cóc không?"
Vẻ mặt của Giang Kiến Nghiệp trong nháy mắt cứng đờ, lại lộ ra vài phần kinh ngạc: "Sao con biết?"
Quả nhiên là như thế!
Giang Kiến Nghiệp nhìn thấy Lục Yên Yên cũng có mặt ở đây, đoán là Lục Yên Yên đã nói cho Giang Minh Khải biết, thở dài một hơi: "Chuyện đã qua rồi!"
Giang Minh Khải nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vậy... Chuyện bọn bắt cóc bắt nhầm người, sau đó bọn họ ra giá là một trăm triệu, ba lại trả giá xuống còn 25 triệu cũng là sự thật?"
Giang Kiến Nghiệp:!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT