Đầu bếp bưng món bánh ngọt cuối cùng ra, nhìn thấy các khách mời ăn rất vui vẻ ông ta cũng rất thỏa mãn.

"Nhị thiếu gia, điểm tâm ngọt là món ăn cuối cùng, đồ ăn đã mang lên đầy đủ, nếu như ngài không có phân phó gì khác, tôi xin đi nghỉ trước."

Giang Minh Khải gật đầu: "Đêm hôm khuya khoắt, vất vả cho ngài rồi."

Đầu bếp lịch sự gậy đầu, sau đó rời khỏi nhà hàng.

Trong miệng Chu Trạch Hủ còn đang nhai bò bít tết, nhìn bóng lưng đầu bếp đi xa mới nói: "Anh Khải, nhà anh rốt cuộc có bao nhiêu người giúp việc vậy!"

Bọn họ đều phô trương như vậy sao?

Từ khi bước vào cửa lớn của trang viên, dọc theo đường đi bọn họ đã nhìn thấy không ít người giúp viện, có bảo vệ, có nữ giúp việc, còn có đầu bếp, Chu Trạch Hủ sinh ra trong một gia đình bình thường, cũng nhờ có phim truyền hình mới nhìn thấy những thứ phô trương như vậy.

Giang Minh Khải suy nghĩ một chút: "Còn có người huấn luyện ngựa ở trại nuôi ngựa, người làm vườn đang cắt tỉa lại vườn hoa, mười mấy vệ sĩ, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi."

Lục Yên Yên lộ vẻ kinh ngạc, cô ta nhớ lúc vừa mới vào cửa đã chứng kiến cảnh tượng chuột c.h.ế.t trên lưới điện kia: "Nhà cậu thật sự chi rất nhiều tiền cho hệ thống an ninh nha!"

Giang Minh Khải gật đầu: "Đúng vậy, đều là ba tôi mời tới, ông ấy có thể tính toán chi li những chuyện khác, nhưng về mặt an ninh lại tiêu tiền thoải mái. Chỉ có điều, tôi cũng không biết tại sao ông ấy lại chú trọng chuyện này."

Giang Minh Khải buông tay nói: "Thời nay chính là xã hội có luật pháp, rõ ràng ở Hải thị rất an toàn."

[Còn không phải vì anh trai anh từng bị bắt cóc, tống chút tiền sao. ]

Lâm Trà vừa uống canh ngao bơ nóng, vừa nghe các khách mời đối thoại.

[Ồ, sao mình lại quên mất, Giang Kiến Nghiệp và Giang Minh Duệ đều không nói cho anh ấy biết, vốn dĩ anh Khải không hề biết chuyện này!]

Vụ bắt cóc?!

Lục Yên Yên nhớ tới ký ức khi còn bé, mặc dù khi đó cô mới ba tuổi, nhưng cô bị đạp xuống biển, còn bởi vậy dẫn đến chứng sợ nước, bởi vậy cô ấn tượng sâu sắc.

Nếu Giang Kiến Nghiệp vì Giang Minh Duệ bị bắt cóc, mà nâng cao thiết lập an ninh trong nhà, cũng có thể hiểu được.

Nhưng mà chuyện nghiêm trọng như vậy vì sao không nói cho Giang Minh Khải?

Giang Minh Khải là thành viên trong nhà, cũng nên biết chuyện này mà!

Lâm Trà cũng ý thức được có chuyện gì đó không đúng trong đây.

Chuyện lớn như vậy, không cần phải giấu Giang Minh Khải.

[Chẳng lẽ trong chuyện này có mờ ám?]

[Tôi nhớ trước kia quan hệ của ba người Giang gia cũng không tệ lắm, sau khi xảy ra chuyện bắt cóc, gia đình mới có khoảng cách, năm đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!]

Trên đầu Lâm Trà toát ra mấy dấu chấm hỏi. Miệng cô cắn móng tay, theo thói quen mở ra hệ thống ăn dưa.

[Để xem xem năm đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra-]

[A... ]

[A?]

[A???]

Lâm Trà nhìn chằm chằm hệ thống, trừng tròn mắt. Giây tiếp theo, trong phòng ăn an tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng cười không kiêng nể gì của Lâm Trà.

[Ha ha ha ha ha ha]

[Sao có thể như vậy chứ!]

[Thảo nào quan hệ giữa anh Khải và Giang Minh Duệ không tốt, thảo nào Giang Kiến Nghiệp không dám nói chân tướng nói cho anh Khải! Biết chân tướng chắc anh Khải chỉ có thể trốn đil]

Giang Minh Khải:? Khách mời:???

Rốt cuộc là lý do gì, nói ra còn có thể khiến Giang Minh Khải rời nhà trốn đi?

Giang Minh Khải đột nhiên thấp thỏm.

Dù sao ăn Lâm Trà quá nhiều dưa, mỗi khi đến lúc này, hắn đều cảm giác, có vài người đầu sẽ dần dần xanh lên.

Bỏ nhà đi khi biết sự thật?

Chẳng lẽ ba đã làm chuyện gì không xứng đáng với mẹ? Hoặc là... anh không phải con của Giang gia?

Giang Minh Khải càng thêm bất an, ánh mắt nhìn Lâm Trà cũng dần dần phát run.

Lâm Trà lại càng vui mừng khôn xiết, cười đến muốn đập bàn.

[Đừng cười nữa, đừng cười nữa!]

Các khách mời thầm nói.

Ăn dưa mà chỉ ăn một nửa, tương lai cô ăn mì sẽ không có gói gia vị!

[Ha ha ha ha ha ha ha]

Lâm Trà cười đến nấc cục, tâm mắt theo ăn dưa hệ thống, đào chân tướng năm đó.

[Ai mà nghĩ được, lúc trước bọn bắt cóc vốn muốn bắt cóc anh Khải, kết quả trời xui đất khiến lại trói nhầm Giang Minh Duệ]

[Nhưng bọn bắt cóc không biết bắt nhầm người, vẫn dùng "bắt cóc Giang Minh Khải" uy h.i.ế.p Giang Kiến Nghiệp, bảo ông ta lấy ra một trăm triệu tiền chuộc chuộc anh Khải. ]

[Giang Kiến Nghiệp lúc ấy không vay tiền nổi, lại muốn cứu về con về. ]

[Ông ấy thế mà lại trả giá với bọn bắt cóc! Trả một trăm triệu tiền chuộc thành 25 triệu!]

[Cứu mạng, tiền chuộc còn có thể trả giá sao?]

[Anh Khải thật sự không phải Giang gia nhặt được từ thùng rác? Ha ha ha ha ha ha-]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play