Chiếc Halley của Hình Nham không có ghế sau, mà cưỡi thứ đồ chơi này ra đường càng giống kéo băng đi trả thù, lại còn dễ dọa sợ anh bạn Viên Chước dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng nữa.
Tuân theo nguyên tắc không được dạy hư bạn tình của sếp, Hình Nham cố ý thuê một chiếc taxi đang chạy, cuỗm luôn quần áo lao động của người ta, cẩn thận lái đến cửa nhận đồ riêng riêng của tiệm đó, tắt nhận đơn, chỉ chờ một mình Viên Chước.
Mua cháo thôi mà nhận thức về cuộc đời của Viên Chước đã thay đổi nhanh chóng mặt, hắn ủ rũ bước ra khỏi tiệm, mơ hồ bước lên xe đọc địa chỉ, mái tóc rối bời vẫn mặc kệ nó chia chỉa như cũ, trong xe có mở điều hòa, không khí khô lạnh làm hắn ngứa ngứa mũi, hắt xì mấy cái mũi đỏ ửng lên, con mắt ầng ậc nước cũng đỏ ké.
Chó dại trong lời đồn, Alpha cấp cao, độc ác, tàn nhẫn, điên cuồng, ngang tàng, không sợ bất cứ thứ gì, pheromone lại sặc mùi máu, làm Ôn Cẩn không xuống giường được, gián tiếp bước lên đỉnh chuỗi thức ăn của thành phố A.
Tất cả từ khóa kể trên, trong nháy mắt vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, không cần gió thổi qua, đi hai bước thôi là bay sạch.
Hình Nham đạp ga, nhanh chóng bình tĩnh thực hiện trách nhiệm lái xe của mình, vốn hắn còn nghĩ nhân dịp tháng này đi viếng mộ Từ lão gia sẽ nhiều chuyện với ông về đời sống tình cảm hiện nay của Ôn Cẩn, bây giờ xem ra không cần rồi, vì hắn cảm thấy Ôn Cẩn chỉ đang vui chơi một chút mà thôi.
Con chó quỷ này non quá, chó con miệng còn hôi sữa không theo Ôn Cẩn nổi, càng không thể làm chuyện gì ra hồn.
Viên Chước không biết ngay từ lần gặp mặt đầu tiên mà Hình Nham đã phán hắn án tử hình rồi, nhưng bằng trực giác của động vật hoang dã nào đó, mãi đến rất lâu về sau, hắn vẫn luôn có thói quen so kè pheromone với Hình Nham.
Hai người bọn họ hễ thấy mặt là phóng pheromone đánh nhau, một bên là mùi máu bắn tung tóe, một bên là mùi than củi âm ỉ bốc khói, làm Ôn Cẩn lúc nào gặp cảnh này cũng muốn ăn một nồi lẩu huyết vịt, còn phải là loại huyết vịt kho hun khói, nhúng vào lẩu mỡ bò cay.
Nhưng mà, hiện tại Viên Chước vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó, cũng không có dũng cảm nghĩ về chuyện tương lai, hắn ngơ ngác mơ màng xuống xe, trở lại quán của Ôn Cẩn, mặt đầy ủ rũ, cả người trông ỉu xìu.
Hắn không lấy tiền trong máy thu ngân, một nồi cháo 180 tệ đã vét sạch tiền mặt trong túi hắn, nếu không phải trong túi quần vẫn còn mang theo hai mươi đồng tiền lẻ lần trước mua que chiên còn dư, hắn còn sợ sẽ bị nhân viên trong tiệm đuổi ra vì không đủ tiền nữa đó.
Hắn không nghĩ tới Ôn Cẩn tùy tiện order một phần cháo cũng mắc như thế, hắn ở chỗ của Ôn Cẩn, ăn của Ôn Cẩn, uống của Ôn Cẩn, phòng không cần trả tiền thuê, không bị áp lực kiếm tiền, tháng này thu phí bảo hộ không đủ, hắn cảm thấy mình không cần gì dùng đến tiền liền ấm đầu đem chia hết tiền vừa đến tay cho anh em, chỉ chừa lại chút tiền đổ xăng cho con mô tô.
Hắn biết tiền rất quan trọng, hắn phải cho Ôn Cẩn một cuộc sống tốt hơn, mua giường tốt hơn, hắn không có khái niệm chi tiêu bao nhiêu cho mấy thứ này mãi đến khi đi mua cháo, hắn mới ý thức được khoảng cách giữa hắn và Ôn Cẩn xa đến nhường nào, năm đồng sáu cái bánh bao là đủ hắn ăn một ngày ba bữa, nhưng khái niệm này không thuộc về Ôn Cẩn.
Hắn ôm bình giữ nhiệt đi lên lầu hai, Ôn Cẩn bị hắn giày vò đang ôm chiếc gối đầu của hắn ngủ bù, hắn rón rén ngồi bên giường, tia nắng chiếu vào phòng soi lên những hạt bụi nhỏ li ti đang lơ lửng, hắn ngừng thở, lẳng lặng nhìn Ôn Cẩn mà hắn luôn thầm thương, lòng cảm thấy vừa chua lại vừa chát, cảm giác ấy chèn ép khiến hắn thở không nổi.
Nếu một chó hoang muốn biến thành chó nhà đáng tin cậy, nó phải trải qua một thay đổi đau thấu xương.
Cũng may là tự ti không hề xung đột với dã tâm, Viên Chước chán nản nhanh mà phấn chấn lại cũng nhanh.
Hắn tính sơ sơ qua một chút, chỉ kiếm tiền dựa vào chút địa bàn thì không ổn, trừ Ôn Cẩn, hắn còn một đám đàn em bán mạng cho hắn để nuôi gia đình, nên hắn phải có một con đường kiếm tiền đáng tin cậy và ổn định hơn.
Thành phố A rất khoan dung với tất cả mọi người, cách kiếm tiền ở đây rất nhiều, buôn lậu, đầu cơ trục lợi, giết người phóng hỏa, tiếp khách qua đêm, gan lớn chết no gan nhỏ chết đói, chỉ cần có thể gạt bỏ lương tâm và mặt mũi, kiểu gì cũng kiếm được chút ít.
Viên Chước không có hứng thú với mấy việc làm dưới tay Quan Việt, hắn không thích làm công việc bẩn thỉu xấu xa, cũng không có đầu óc kinh doanh, hắn chỉ muốn chờ đến khi có mấy tên “công tử Bạc Liêu” tiếp nhận mớ công việc đó thì đến thu chút phí bảo kê, kiếm tiền mà không mất gì, không cần suy nghĩ quá nhiều.
Hắn chọn lấy một con đường kiếm tiền trông khá đơn giản, đơn giản đến mức lúc Hình Nham báo cáo với Ôn Cẩn thì trên mặt cũng xuất hiện chút chần chừ, muốn nói lại thôi.
Viên Chước đến sàn đấu boxing ngầm lớn nhất trong thành phố, dùng mạng của mình mua vui cho mấy con bạc, đương nhiên, hắn có tự tin trăm phần trăm là mình sẽ còn sống mà bước xuống đài, cầm một chồng tiền thật dày đi mua cháo nồi đất và giường đôi cho Ôn Cẩn.
Viên Chước rất có thiên phú trên phương diện đánh nhau, từ nhỏ đến giờ chưa từng bị đánh bại, nắm đấm đánh không lại thì dùng chân, chân đánh không lại thì dùng miệng, không chịu thua, không sợ chết, cũng chả bàn đạo lý đánh nhau.
Hắn đánh trông rất sướng mắt, với những cú đấm vào thịt và những cú đá bay vào lông mày, vòng eo và bụng săn chắc, dữ tợn, khuôn mặt đẹp trai của anh ta đầy nghiêm túc, khí chất thích xâm lược của Alpha lan tỏa khắp mọi ngóc ngách, Viên Chước đấu tổng cộng năm trận, đến trận thứ ba, một đàn em lanh lợi dưới tay hắn chợt nảy ra ý tưởng, đẩy một chiếc xe nhỏ đến cửa ra vào của sàn đấu, bán bao cao su và thuốc ức chế, từ đó mở ra một con đường kiếm tiền mới.
Ngày đánh trận thứ sáu, Viên Chước đến trễ hơn mọi ngày, quán Ôn Cẩn hôm đó khá bận, đến khi người khách cuối cùng rời khỏi đã là hai giờ đêm, hắn ôm Ôn Cẩn đang mơ màng lên lầu đi ngủ, chờ Ôn Cẩn thiếp đi trên chiếc gối của hắn thì mới tranh thủ chạy đi.
Có điều cũng không tính là trễ lắm, vì hắn phải đánh trận quan trọng nhất vào cuối ngày, có làm gì cũng tới kịp, cưỡi con mô tô rỉ dầu chạy vội đến sàn boxing, đang định chạy vào phòng thay đồ mang găng tay, tay đấm mới gia nhập đang ngồi trên băng ghế dài siết lại băng tay, thấy hắn đi ngang cũng nhiệt tình lên tiếng chào.
Đó là một người đàn ông khá nổi bật, sống mũi cao thẳng, mặt mày anh tuấn, ánh đèn lúc sáng lúc tối soi lên gương mặt đầy khiêm tốn của anh ta, dù một người không mấy thân thiện với người khác như Viên Chước cũng vô thức gật đầu nhẹ chào anh ta, thể hiện sự tôn trọng cần có.
Mới đến thời gian đến ngược trận thứ hai, quản ký sàn boxing có vẻ bồn chồn đứng đợi bên ngoài phòng thay quần áo, Viên Chước rảnh không có chuyện gì làm bèn liếc nhìn bên ngoài, trùng hợp nhìnthấy một tay đấm đầy tai tiếng đi ra từ phía đối diện, xem chừng là cùng một trận với tay đấm mới tới kia.
Cái thằng nhóc tóc đỏ này có tiếng chơi bẩn, tính tình gian ác, giấu đồ trong găng tay, trước khi lên đài còn chơi thuốc này nọ, Viên Chước nhướng mày, thầm khinh bỉ, vô cùng trượng nghĩa khóa trái cửa phòng quần áo, nhốt người mới lại.
Hắn phải đánh luôn hai trận, cầm tiền thưởng hai trận, hơn nữa nếu tay mới đến chết trên đài, hại sàn đấu này bị niêm phong, hắn sẽ không có tiền mua con cua mấy nghìn đồng một con nấu cháo cho Ôn Cẩn mất thôi.
Viên Chước muốn đánh, quản lý sàn đấu vui còn không kịp, người xem không có hứng thú xem tay mơ bị già làng đánh nhừ tử ra sao, nhưng xem một con chó hoang cắn một con chó điên thì lại là một chuyện khác.
Sàn boxing ồn ào, hỗn loại, ánh đèn trên đầu sáng choang, trên mặt đất là những vết đỏ thẫm lau không sạch, đủ loại mùi pheromone xen lẫn trong không khí, Viên Chước bước qua dây ngăn trên sàn, khởi động khớp, mùi máu tanh như mùi sắt rỉ chậm rãi tản ra khắp người hắn, lấy khí thế của một đoàn quân áp chế tất cả mùi ở đây, mãnh liệt, quyết đoán, đánh đâu thắng đó.
Viên Chước sẽ không thua, hắn sớm đã ngứa mắt cái tên tóc đỏ này, thế là phá lệ đánh một trận cho sảng khoái, trước sự áp đảo của sức mạnh thì mánh khóe và tác dụng của thuốc đều mất đi tác dụng, hắn kéo tóc tên kia hung hăng ghì xuống mặt đất, tiếng chuông tượng trưng cho thắng lợi và tiếng còi cảnh sát đồng thời vang lên, hắn ngỡ ngàng nhìn xung quanh, tên tóc đỏ đang giả chết nghe thấy cớm một cái là trực tiếp lộn người từ trên lôi đài xuống đất.
Viên Chước chạy cũng không chậm, hắn lái chiếc mô tô cà tàn, vòng vòng thành phố mấy vòng, sau khi xác định không có kẻ bám đuôi mới tiu nghỉu quay lại quán của Ôn Cẩn.
Bốn giờ, mặt trời vẫn chưa mọc lên hết, trong quán Ôn Cẩn mở đèn, hắn tắt máy dừng xe, đẩy cửa vào quán, Thiệu Dương từng gặp qua một lần giờ đã trút bỏ lớp ngụy trang tay đấm bốc, ngồi trên ghế cao chân ở quầy bar, tay nâng ly rượu Ôn Cẩn pha chế cho.
Một ly bia đen đầy bọt rộng cỡ chừng một ngón tay, đó là cái vị mà Viên Chước uống mãi vẫn không quen, và cũng là vị mà Ôn Cẩn thường uống nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT