Lúc này Viên Chước vẫn chưa biết Thiệu Dương là ai.
Hắn chỉ cảm thấy nếu người này có thể khiến Ôn Cẩn rời giường đi pha rượu, nhất định không hề đơn giản.
Viên Chước trở tay đóng cửa tiệm, ánh mắt bất thiện bắn thẳng về phía quầy bar, tập trung vào Ôn Cẩn còn mặc đồ ngủ mà uống ly rượu thứ hai, chân trần xỏ dép lê, mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, không còn vẻ sáng sủa động lòng người, nhưng mang một vẻ dịu dàng và trẻ con mà chỉ hắn mới có thể nhìn thấy.
“Ôi… Về rồi à?”
Cái giọng vẫn còn ngái ngủ thỏ thẻ nhẹ nhàng khiến trái tim Viên Chước như muốn tan ra, cầm cái bình pha chế nhìn hắn, áo ngủ chưa cài hết nút trông có vẻ xiêu vẹo, vừa vặn lộ ra xương quai xanh vẫn còn hằn dấu răng.
Hai dấu răng một sâu một nông, đều cho chính miệng hắn gặm ra, cũng là ký hiệu hắn để lại cho Ôn Cẩn.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm đơn phương chấm dứt, trong lòng Viên Chước run rẩy, đột nhiên không còn vì căng thẳng mà cảm thấy phẫn nộ nữa, hắn yên lặng một chốc, điều chỉnh vẻ mặt đang muốn nổi nóng, trở nên thong dong hơn.
Hắn nắm chặt bàn tay Ôn Cẩn, cầm hộ anh cái ly thủy tinh lạnh buốt, trước mặt người ngoài ôm Ôn Cẩn vào lòng mình, cực kỳ giống mấy cảnh buồn nôn trong phim truyền hình, Alpha bá dạo cau mày lại, giọng trầm thấp, kề sát bên tai Ôn Cẩn bật ra mấy chữ.
“Về phòng mang vớ vào.”
“Bao lớn rồi, còn không biết tự mang vớ.”
Vua gặp vua, quý ông so kèo cùng lưu manh.
Thiệu Dương và Viên Chước đồng thời mở miệng, cùng một ý nhưng mục đích khác nhau, Thiệu Dương có xử lý câu từ một chút, nghe có mùi “trà xanh” tản ra tứ phía, xanh đến nỗi Viên Chước thiếu chút nữa đã biến về nguyên hình cắn xé, quyết tâm khô máu với hắn.
Đề cập đến vấn đề bạn trai cũ và bạn trai hiện tại câu nói đầu tiên khi gặp nhau là đồng thời bảo mình đi mang vớ, Từ tam gia khá là hoang mang.
Nhưng anh không hề ý thức được rằng bản thân đã tự động đặt Viên Chước ở vị trí bạn trai, xếp ngang bằng với Thiệu Dương, người đã chiếm hơn nửa ánh sáng thuở thiếu thời của anh.
Ngày hè cuối cùng, mới chập tối đã khá lạnh, Ôn Cẩn cúi đầu nhìn đôi dép trên chân mình, cảm thấy hình như cũng lạnh lạnh thật, thế là anh thuận theo tự nhiên chui ra khỏi lồng ngực Viên Chước, định lên lầu mang vớ, thay quần áo khác, dù sao anh cũng là người đại diện cho hình tượng thế giới ngầm của thành phố A, không thể để Thiệu Dương vì thế mà nghĩ rằng tương lai của hắn sẽ không có chút áp lực, thử thách nào được.
Anh bước đi trong bầu không khí giằng co kỳ lạ, đợi đến khi bước được hai bậc thang mới dừng bước, quay đầu nhìn lại, Thiệu Dương nở nụ cười nâng ly rượu, ra vẻ hứng thú nhìn Viên Chước đang gồng đến mức nổi gân xanh, Ôn Cẩn hoàn toàn không hề phát hiện, chỉ dụi dụi mắt kêu Viên Chước một tiếng, giọng mũi mơ hồ không rõ.
“Vớ cậu giặt, để đâu rồi?”
Pháo hoa bắn lên trời, nổ ầm ầm, những tia lửa chạm nhau lách tách bùng lên ánh sáng chói lóa.
Đại hội pháo hoa trong đầu Viên Chước nháy mắt đã khai mạc, trong lúc nhất thời, hắn thậm chí còn muốn giơ ngón tay cái lên và vỗ tay khen hay.
Ôn Cẩn dùng một câu chứng minh vị trí của hắn.
Càng vô tình thì sát thương càng cao.
Viên Chước hít sâu một hơi, khuôn mặt đen như đáy nồi lập tức nở hoa, mà Thiệu Dương vừa vặn tương phản, trên khuôn mặt sáng láng của cảnh sát Thiệu xuất hiện vết nứt, động tác uống rượu của hắn khựng lại, bị sặc mà ho khan liên tục.
“Trong ngăn kéo thứ hai, trên ngăn đựng bao cao su. Anh ngủ thêm một lát, không cần vội, còn nữa, hôm nay em sẽ đi mua đồ ăn, anh yên tâm ngủ đi.”
Viên Chước không rành chiến thuật, nhưng hắn biết chó mù dễ đánh, hệt như mấy đạo lý tức chết bọn đàn ông trà xanh.
Hắn không hề khoa trương, cứ như đang nói chuyện thường ngày với Ôn Cẩn, nói đến vô cùng tự nhiên, chỉ nhấn mạnh “bao cao su” thêm một chút, miêu tả cuộc sống về đêm đặc sắc muôn màu của hắn một tí.
“Biết.”
Ôn Cẩn cũng không cảm thấy có gì không đúng, Thiệu Dương muốn tới uống rượu, anh liền nâng ly tiếp đón, cùng lắm là nể tình quen biết không đòi tính tiền, anh không nhận ra Viên Chước đang ở đó vẫy đuôi diễu võ giương oai, tuyên bố chủ quyền, anh chỉ cảm thấy Viên Chước là một người tốt, thành thật chịu khó, dịu dàng hiểu chuyện.
“Vậy tôi đi ngủ, tiền rượu của hắn không cần tính đâu, nhớ rửa ly là được.”
Thiệu Dương là một người biết chừng mực, thấy Ôn Cẩn lên lầu, hắn cũng không ở đây rước nhục thêm nữa, vội vàng uống cho xong ly rượu rồi bước nhanh rời đi.
Hắn về thành phố A nhậm chức, còn nhiều việc phải làm lắm, hắn là người phải phất cao ngọn cờ chính trị, không nên dính dáng quá nhiều tới Ôn Cẩn, đây là đạo lý từ khi còn trẻ hắn đã nhận ra.
Từ biệt hai ngã, cá quay về nước thì nên quên chuyện trên bờ, đây là kết thúc tốt nhất cho hắn và Ôn Cẩn, bọn họ không thay đổi vì đối phương, cho nên cả hai đều chọn cách giải quyết lý trí nhất.
Thiệu Dương tự nhận hắn sống thoáng, giữa hắn và Ôn Cẩn không có chuyện gì có thể xem là “dằm trong tim”, tình cảm của bọn họ như sóng ngầm, yên hơi lặng tiếng, cũng không tạo thành tổn thương không thể cứu vãn gì, cũng chẳng có yêu hận khắc cốt ghi tâm.
Thậm chí trông thấy trạng thái bây giờ của Ôn Cẩn còn khiến hắn thấy vui nữa là, hắn thật tâm cảm thấy cái loại chó săn nhỏ cứng đầu cứng cổ như Viên Chước rất đáng yêu, Viên Chước trẻ hơn hắn, cũng dũng cảm hơn hắn.
—— Viên Chước có thể vì Ôn Cẩn xông pha khói lửa, có thể vì Ôn Cẩn làm những chuyện mà hắn không làm được.
Thiệu Dương đón mặt trời mọc lên từ phía đông mà trở về sở cảnh sát, thay đồng phục cảnh sát vừa được thăng chức, soi gương gài lại cúc, huy hiệu quân hàm bằng bạc sáng chói khiến hắn phải chớp chớp mắt nhìn.
Hắn chợt nhớ tới năm đó lần đầu tiên hắn mặc đồng phục cảnh sát là Ôn Cẩn tự tay thắt cà vạt cho hắn, thiếu niên đẹp trai sáng sủa đứng đối diện hắn, cẩn thận cẩn thận từng li từng tí, ổn định hơi thở, cúi đầu thắt nút Windsor trái luật cho hắn, hắn nhìn chằm chằm chiếc cổ tái nhợt thon gầy của Ôn Cẩn, máu toàn thân đều dồn xuống thân dưới, hai cái răng nanh ngứa âm ỉ.
Đàn ông chân chính phải biết buông bỏ, nhưng buông bỏ không có nghĩa là sẽ không giở trò xấu.
Ngài Thiệu bị hồi ức làm cay cả mắt, hắn trầm mặc một lát, rồi lấy điện thoại ra viết một báo cáo ngắn cho Ôn Cẩn, nội dung chủ yếu là Viên Chước ra ngoài đánh boxing, đồng thời còn dùng từ ngữ sinh động miêu tả Viên Chước là một thằng nhóc ngoan biết hành hiệp trượng nghĩa, nhất là dù chưa từng gặp mặt cũng đã chủ động thay hắn ngăn một đối thủ bất thiện, giúp hắn không bị gãy tay chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT