Luận tâm kế thâm sâu, Thái tử, Hạ Hầu Thứ, Hạ Hầu Trung ba cái cộng lại chưa hẳn đã là đối thủ của Thập nhị lang, càng không cần phải nói đến Tần thị nuôi dưỡng trong thâm khuê.
Biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng. Hạ Hầu Phái chỉ hỏi ba cái vấn đề, từng cái đều hướng về thân phận người kia, thuận tiện còn khảo nghiệm quyết tâm của Tần thị.
Tần tiểu nương tử, là Ký Châu Tần thị dòng chính, tổ phụ là Thượng thư Tả Phó Xạ Tần Bột, thế nhân tôn xưng một tiếng Tần Ký Châu, phụ thân Tần Luân, chức quan Kinh Triệu Doãn, thế hệ con cháu tộc khác cũng có nhiều xuất thân. So với ngoại gia Thôi thị của Hạ Hầu Phái, chỉ là nội tình lịch sử trên chừng trăm năm.
Phụ tổ nắm quyền, Tần tiểu nương tử quen biết, nhất định cũng là con cái nhà quan lại.
Lại căn cứ câu kia "Chỉ riêng điện hạ mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn", liền biết được, việc này chỉ cô có thể làm. Chỉ có cô mới có thể thực hiện, Hoàng Đế cũng không được, có thể là chuyện gì đây? Dễ dàng, chỉ mũi nhọn về phía đoạt vị. Chuyện này, tất nhiên là chuyện sau khi Hoàng đế băng hà, tất nhiên cùng danh vọng hôm nay của chư vương liên quan.
Lại căn cứ vào hành vi của Tần thị, suy tính tính cách của Tần thị. Có thể chịu áp lực, ở nhà không chịu gả, cũng biết là một người tâm tính kiên định, nhưng nàng vì cái gì không gả? Tôn nữ Tả Phó Xạ, gả cho Hoàng tử cũng được, nhưng thà rằng ở nhà, cũng không chịu xuất giá, vấn đề hơn phân nửa là tại người nàng ngưỡng mộ. Thân phận thấp kém? Người có vợ? Hay là dứt khoát là giới tính giống nhau, không cách nào yêu?
Lại nhớ đến hai ngày trước mới vừa cùng cô nói mấy lời, ba ngày sau, nàng liền ở chỗ này đợi cô, có thể thấy được hành động cũng mau lẹ. Theo tuổi tác, nàng động tâm tất nhiên là khoảng ba năm năm trước, có lý do gì ba năm trước không có động tác, hai ngày này lại liên tiếp tìm cô? Chỉ có một khả năng, gần đây có chuyện xảy ra, làm cho nàng đối với an nguy của người trong lòng sinh ra lo lắng.
Liên hệ gần đây trong kinh chuyện gì xảy ra, liên quan đến chư vương. Đầu tiên là nửa tháng trước, Tấn vương phi sanh non, tính mạng khó giữ. Hạ Hầu Phái liền đem chuyện xem đến trên người Tấn vương phi. Cô còn biết, Tần Luân cùng cha của Chu thị, lúc thiếu niên cùng bái sư học 1 chỗ, là đồng môn sư huynh đệ.
Suy đoán, dù không cho phép, cũng không khác nhau lắm. Nhìn sắc mặt Tần thị, không nghĩ cũng biết, cô đã đoán đúng.
Hạ Hầu Phái lập tức hào hứng, chẳng qua là mặt vẫn như cũ là sóng yên gió lạnh, dường như Tần thị đối với cô mà nói, thập phần nhạt nhẽo đơn điệu: "Để Cô đoán một cái. Tấn vương phi gả cho người, ruồng bỏ ngươi rồi, trong lòng ngươi cũng có oán hận, chẳng qua là không đành lòng, cho nên một mực không gả. Nhưng ngươi đối với nàng tình ý chưa dứt, nàng nửa tháng trước cửu tử nhất sinh, làm ngươi thập phần lo lắng, Tam lang trước mắt còn là phiên vương đã bất kính với thê thất, nếu là hắn làm Hoàng đế, Tấn vương phi có thể giữ được hậu vị sao? Ngươi oán nàng, nhưng vẫn hy vọng nàng có thể tốt tốt, vì vậy dứt khoát nghĩ cách khiến Tấn vương không thành sự, muốn như thế, có cái gì so với ủng hộ Hoàng tử khác tốt hơn đây? Cân nhắc, ngươi chọn Cô, cùng Cô ước hẹn, để ngày sau có thể bảo vệ Tấn vương phi." Tấn vương đã sa chân vào vũng bùn, không thành công thì sẽ là xả thân, một cái phiên vương đoạt vị thất bại, hơn phân nửa là cả nhà cùng chết. Tần thị không có khả năng trơ mắt nhìn Chu thị tìm chết.
Hạ Hầu Phái nói đến chỗ này, cười mang theo chút ít nghiền ngẫm: "Cô nói, đúng không?"
Mặt Tần thị đã như màu đất, không nghĩ tới, chẳng qua là mấy câu, tính toán của nàng đều bị Hạ Hầu Phái nhìn thấu triệt. Trên mặt nàng một mảnh xám tro, kiên nhẫn khắc chế cùng thận trọng từng bước vào lúc này đều hóa thành hư ảo, mở miệng cũng thấy thập phần khó khăn.
Một lát sau, thấy thần sắc Hạ Hầu Phái mặc dù không thay đổi, hai đầu lông mày đã có chút ít không kiên nhẫn, Tần thị mới kính sợ, cúi đầu nói ra: "Ta đúng là oán nàng, nghĩ tới rất nhiều lần mặc kệ nàng, cũng nhịn rất nhiều năm, ta biết rõ nàng sống ở Tấn vương phủ không tốt, không có một niềm vui nào, chỉ có đau lòng." Nàng chậm rãi nói, cũng không có vì vi phạm luân lý thế gian, bị phát hiện mà cảm thấy thẹn, nàng nói giống như đang nói một việc tầm thường.
"Thẳng đến nửa tháng trước, lúc nàng gần như sắp chết, ta biết rõ, ta sẽ không thể không đếm xỉa đến. Nàng đã là Tấn vương phi, ta cùng với nàng không thể nào, điều ta chỉ có thể làm là dùng chính mình đổi lấy mạng nàng. Như thế, cũng không uổng 1 thời tuổi trẻ mến mộ lẫn nhau rồi."
Tần thị ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hầu Phái, ánh mắt đã màu xám tro theo lời nàng kể mà khôi phục lại kiên định, nàng cầu khẩn nói: "Ta chỉ cầu có thể bảo vệ Tấn vương phi không việc gì, việc này đối với điện hạ bất quá là tiện tay mà thôi, không giống như đối với ta quan trọng. Về sau, Điện hạ kiếm thê thất khác cũng tốt, nuông chiều thứ thiếp cũng thế, ta đều không nói, xin điện hạ thương cảm."
"Ngươi ngay cả được mất của chính mình cũng không để ý, lại vẫn nghĩ đi quản an nguy của nàng?"
Tần thị nhỏ giọng nói: "Điện hạ có lẽ không biết, sẽ có một người, nàng so với mình cái gì cũng đều quan trọng hơn."
Đặng Chúng đứng ở lối vào, đưa lưng về nơi này. Đám lang quân ở trước đình ăn uống tiệc rượu, tiểu nương tử ở nội viện chơi đùa, không ai xuất hiện ở chỗ này.
Tần thị nói xong, liền nhìn Hạ Hầu Phái một lần, thấy cô có vẻ như đang tự hỏi, nhưng không hề động dung. Tâm không khỏi trầm xuống, mà nghĩ lại, có thể cân nhắc đã là vạn hạnh rồi, cho nên không dám nhiều lời, chỉ lo sợ bất an mà chờ.
Hạ Hầu Phái không nghĩ quá lâu, một tay cô đưa ra sau lưng, cằm dưới thoáng nâng lên, nhìn Tần thị một lần, nói: "Chuyện hôm nay, từ miệng ngươi truyền vào tai Cô, không có người thứ ba."
Tần thị sững sờ, tức thời mừng rỡ, Tần vương đã đáp ứng.
Môi Hạ Hầu Phái nhanh chóng xẹt qua vẻ mỉm cười, chẳng qua là rất nhanh, sắc mặt cô liền trầm xuống, lạnh lùng nói: "Chỉ có một chỗ không thể loạn, moị thứ mà hiện giờ Cô sở hữu đều từ bệ hạ mà có, ngày sau tất cả cũng là nhờ bệ hạ, không dám tự tiện giành." Nói xong, nghiêm nghị nói, "Ngươi thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng làm cho Tần công hổ thẹn."
Tần thị cũng biết lần này mình quả thực lỗ mãng, chẳng qua là nàng cũng đã cùng đường rồi, trước mắt coi như đã thành một nửa, nàng kính cẩn đáp ứng: "Ta nhớ kỹ."
Nơi này không phải chỗ mỏi mòn chờ đợi, ước hẹn hoàn thành, hai người mỗi người đi một ngả.
Đặng Chúng lanh lợi cũng phản ứng không kịp, hắn chỉ nghe được nửa đoạn trước, Tần thị tự tiến cử làm hắn rất kinh ngạc, nói: "Không nghĩ Thập nhị lang có diễm phúc này."
Hạ Hầu Phái liếc mắt nhìn hắn.
Đặng Chúng lập tức thu lại, giọng nói bình thường: "Tần tiểu nương tử, rất can đảm."
Hạ Hầu Phái cười lạnh: "Can đảm gì, làm việc không xem trước không để ý sau, nếu hôm nay không phải Cô, nàng phiền toái lớn rồi." Khua chiêng gõ chống lớn như vậy chạy tới, không biết nàng có hậu chiêu gì hay không. Một lòng chỉ có Chu thị, cũng không nghĩ đến gia tộc thân thiết. Tần thị tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng nàng lớn như vậy, nàng tự ý chủ trương, theo đảng theo phái, vượt cả khả năng, nàng vì một cái Chu thị mà muốn đem cả gia tộc kéo xuống nước. Nếu là người khác, đầu tiên giả đáp ứng để đạt được sự ủng hộ của Tần thị, đợi đến lúc chuyện thành lại đến tính sổ, thậm chí giận chó đánh mèo toàn bộ Tần thị, đến lúc đó hối hận cũng muộn.
Bất quá đối với cô mà nói, như vậy ngược lại là không thể tốt hơn rồi, Tần thị so với cô còn muốn cô có thể đăng cơ hơn, thế mới cứu được Tấn vương phi ra khỏi biển khổ. Về phần tự chủ trương, ha ha, chẳng lẽ một nữ tử, cô cũng quản thúc không nổi sao? Không nói mặt khác, chỉ cần bắt bí an nguy của Tấn vương phi là đã có thể làm cho Tần thị cúi đầu nghe lệnh.
Đặng Chúng thì nghĩ vì sao gặp Thập nhị lang lại may mắn? Chẳng lẽ Thập nhị lang lương thiện hơn người khác sao?
Hạ Hầu Phái phê bình Chu thị xong, vừa vui xì xì mà nghĩ, quả nhiên A nương lợi hại nhất á..., nếu A nương gặp được việc tương tự, tất có kế sách càng thêm chu toàn, sẽ không được cái này mất cái khác.
Vừa nghĩ tới A nương lợi hại nhất, Hạ Hầu Phái liền thở dài, rời khỏi nàng trong chốc lát, cô thật là nhớ A nương a.
Cô không chơi, phải về nhà.
Tiệc cũng gần tàn rồi, Vũ Dương trưởng công chúa tự mình đến tiễn.
Đến ngoài phủ Vũ Dương, Hạ Hầu Phái cười nói: "Cô mẫu dừng bước, cô mẫu đừng khách khí nữa, chất nhi lần sau sẽ không dám tới cửa."
Vũ Dương trưởng công chúa cũng không nhiều lời, không hề thâm ý mà nói: "Một đường dễ đi, hiếu thuận với A cha ngươi."
Nhất cử nhất động của Hạ Hầu Phái đều chói lọi, khẽ mỉm cười, lúng liếng có hồn, cô thoáng làm cái vái chào, cười nói: "Chất nhi nhớ kỹ."
Người bên cạnh cái gì cũng không biết, cô chất hai người chuyện nên truyền đạt đều đã truyền đạt.
Hạ Hầu Phái trèo lên kiệu mà đi, Tần thị cũng đón xe trở về nhà.
Rời khỏi trước mặt Tần vương, Tần thị mới phát hiện mình ra một thân mồ hôi lạnh.
Thị nữ kỳ quái mà nhìn nàng, không biết làm sao vậy.
Việc cơ mật, ai Tần thị cũng chưa nói, thậm chí thị nữ cũng gạt. Nàng dựa vào ghế dài, hậu tri hậu giác phát hiện, nguyên bản là cùng Tần vương giao dịch, song phương có lợi, trên tay nàng có thẻ đánh bạc đấy. Thế nhưng chỉ nói mấy câu, hết thảy nội tình đều bị Tần vương biết sạch sẽ. Nàng quả thực một điểm nắm chắc cũng không có.
Tần thị nâng trán, tới tới lui lui mà nghĩ việc vừa rồi, về sau đi như thế nào, phải nghĩ thỏa đáng.
Chuyện cho tới bây giờ, coi như phá phủ trầm chu a (chỉ tình huống đã hết đường lùi).
Không giống nàng suy nghĩ nhiều như vậy, Hạ Hầu Phái lại vô cùng cao hứng mà hồi cung
Trong nội cung Trường Thu, một cung đầy thái giám, cung nữ đang bẩm báo cung vụ.
Hạ Hầu Phái tới nơi này, không cần người thông báo, thấy cô đã tới, đám cung nhân vội vàng khom người chào, Hạ Hầu Phái hơi gật đầu, liền cười mỉm mà hướng Hoàng hậu thở dài: "Nhi thỉnh A nương đại an."
Hoàng hậu thấy cô đã trở về, thật cao hứng, tỏ ý cô đến ngồi bên cạnh mình, nói: "Ngươi ngồi một chút, ta xử lý một việc."
Đôi mắt Hạ Hầu Phái phong lưu uyển chuyển, cười nhìn Hoàng hậu, nói: "A nương tự tiện đi, ta ở một bên nhìn."
Hoàng hậu cười cười.
Nàng hôm nay mặc một bộ lụa mỏng màu son, trâm búi tóc cài một cái trâm phượng hàm châu, xinh đẹp như vẽ, khí chất Cao Hoa, sắc mặt nàng yên tĩnh, ánh mắt trấn định, lắng nghe cung nhân bẩm báo, ngẫu nhiên nói một câu đánh trúng điểm mấu chốt.
Một cung nhân vẻ mặt đau khổ bẩm: "Lão nô vì điện hạ có phương pháp trị cung, không có việc lớn, chỉ là hôm qua không biết như thế nào, Thánh nhân hỏi lão nô một câu, đã từng chịu sự ngạo mạn của thần tử Đông cung chưa. Này, này..." Mặt của hắn bởi vì khó nhăn mà nhăn thành một đoàn, "Việc của Đông cung, lão nô sao dám nói bậy, đang nghĩ làm sao trả lời, Thánh nhân liền từ trước người lão nô đi rồi."
Đông cung xưa nay là 1 hệ thống, mọi việc đều phân chia ra, phi tử Đông cung hiền lương, Hoàng hậu cũng không phải người bá đạo. Hai bên ở chung không có gì mâu thuẫn, chẳng qua nếu ở chung, tất nhiên tránh không được đụng chạm, tiểu nhân không thể tránh. Hoàng đế bỗng nhiên hỏi như vậy, hắn thật không biết trả lời thế nào.
Sao Thánh nhân bỗng nhiên nhắc tới chuyện này? Hoàng hậu hơi suy nghĩ một chút, cung nhân trông coi này cùng Đông cung liền nhau, chỗ đó ngoại thần không được vào, nhất định là người trong cung. Nàng hỏi: "Gần đây có ai đi dạo ở chỗ đó?"
Hạ Hầu Phái dự thính, tâm tư cũng giống Hoàng hậu. Đều nghĩ đến một chỗ, Hạ Hầu Phái quay đầu nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu cảm thấy ánh mắt cô, quay đầu đối mặt cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hạ Hầu Phái không khỏi mỉm cười. Hoàng hậu cũng không dừng lại thêm, chỉ nhìn cô một cái, rồi quay đầu lại.
Hạ Hầu Phái lại mắt sắc bắt được khoé môi Hoàng hậu nhanh cực kỳ mà giơ lên một chút.
Cung nhân đã đáp lời, Hoàng hậu lại hỏi tiếp, mặt rất chăm chú, dường như vừa rồi cong môi chẳng qua là ảo giác của Hạ Hầu Phái.
Hạ Hầu Phái thoáng nghiêng thân đi, mím môi mà cười.
Có một người, dù cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, nhưng chỉ cần mình có thể nhìn thấy, cũng đã rất vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT