Thanh minh ngày ấy, Tần tiểu nương tử tới gần cũng không khiến cho Hạ Hầu Phái chú ý, nếu Tần Bột có ý lấy lòng, cũng sẽ bảo tôn tử chứ không phải là tôn nữ đến. Như thế, tất nhiên là tiểu nương tử này tự mình chủ trương.
Một tiểu nương tử tự chủ trương, với Tần vương điện hạ mà nói, hoàn toàn không cần thiết để trong lòng.
Nhưng mà, không được mấy ngày, tiểu nương tử lại xuất hiện.
Lúc này, nàng chỉ có một mình.
Lại nói sau khi thanh minh, Vũ Dương trưởng công chúa thiết yến, mời thanh niên tài tuấn, quý nữ mỹ nhân, Hạ Hầu Phái đã được mời. Thiếp mời của Vũ Dương trưởng công chúa, Hạ Hầu Phái có thể đi sẽ đi.
Đến Vũ Dương phủ, không thiếu cùng người kết giao.
Nói là ăn uống tiệc rượu, nhưng không chỉ là ăn uống tiệc rượu, còn có dạo chơi chơi đùa, ăn uống linh đình không cần phải nói, còn có người đề nghị làm thơ. Hạ Hầu Phái tài văn chương không tệ, làm thơ cũng dễ như trở bàn tay, bất quá, Hoàng tử cứ chăm chú vào tài văn chương, ở trong mắt Hoàng đế, sẽ bị nói là "Không làm việc đàng hoàng", cho nên, cô không mở miệng, đem cơ hội nhường cho văn nhân nhã sĩ.
Mọi người thấy Tần vương không có ý làm thơ, cũng sẽ không có ánh mắt lời mời gì, chỉ mời Vương chỉ điểm bình luận.
Tiệc đến nửa chừng, Hạ Hầu Phái liền bị thị nữ của Vũ Dương trưởng công chúa mời đi thiên phòng.
Vũ Dương trưởng công chúa là muội muội của Hoàng Đế, năm đó Ai thái tử cùng Hoàng đế hiện tại tranh giành, nàng ai cũng không giúp, lúc giết chết Ai thái tử, nàng chẳng qua nóng giận, vào cung mắng Hoàng đế một chút. Như vậy, Hoàng Đế chưa từng trách tội, còn phong nàng đất đai khuếch trương lên nghìn hộ, có thể thấy được ra tay cao minh.
Ở kinh thành, nếu có người muốn mưu phản, đến thu phục Vũ Dương trưởng công chúa, so với đến Hán vương phủ có hiệu quả hơn nhiều lắm.
Lần này Vũ Dương trưởng công chúa gọi Hạ Hầu Phái đến, cũng là có một chuyện yêu cầu giúp đỡ. Nhà phu quân nàng có 1 đứa cháu, muốn vào sĩ, nhìn trúng chức tiến sĩ Thái Học. Tiến sĩ Thái Học cũng không có gì quyền lực, nhưng thanh quý muôn phần, người nhậm chức đều là học giả đầy bụng tài hoa, muốn chức vị này, rất là khó khăn.
Vũ Dương trưởng công chúa nghĩ, Thái Học hôm nay trong tay Thôi thị, Thập nhị lang không phải là cháu ngoại của Thôi thị sao? Liền mời giúp.
Lúc nói, Vũ Dương trưởng công chúa cũng hết sức có chừng mực, chỉ nói mời Thập nhị lang ở đó vòng quanh một chút, cũng không nói nhất định phải có một kết quả.
Hạ Hầu Phái đúng là thời điểm cần tôn thất ủng hộ, Vũ Dương trưởng công chúa hầu như chính là người dẫn đầu trong tông thất, nàng há lại không giúp. Cô cũng không có làm ra "Việc này rất khó, nhưng là cô mẫu, chất nhi liền đáp ứng" miễn cưỡng, thập phần dứt khoát nói: "Chất nhi cùng Ngoại công nói một tiếng, nhưng không thể cam đoan nhất định có thể thành."
Ai chẳng biết phụ tử Thôi thị cứng rắn? Hạ Hầu Phái đáp như thế, nàng trái lại an tâm, nếu Hạ Hầu Phái trả lời "Nhất định vì cô mẫu hoàn thành việc này", nàng lại lo lắng cùng người phiền phức, cùng mình phiền phức.
"Thôi gia phong thái quân tử, Thập nhị lang có thể đi vì cô mẫu nói một tiếng, đã rất không dễ dàng." Vũ Dương trưởng công chúa nghĩ đến tính tình Thôi Viễn Đạo kia, cũng rất lo lắng cô bị khiển trách, "Nếu không được, cũng không cần miễn cưỡng, trong kinh có nhiều quan như vậy, luôn luôn có thể làm nơi khác."
Thiện phòng Vũ Dương phủ, là một chỗ có cây xanh hoa hồng, mùa hè mát mẻ, vào đông ấm áp, xuân thu thì nhẹ nhàng khoan khoái, hương hoa xông vào mũi. Hạ Hầu Phái cùng Vũ Dương trưởng công chúa ngồi đối diện nhau, nghe thấy lời ấy, Hạ Hầu Phái cười nói: "Chất nhi tận lực làm."
Vũ Dương trưởng công chúa nở nụ cười một chút, nàng đã bốn mươi, bởi vì bảo dưỡng tốt, da thịt càng trắng nõn, mỹ mạo vẫn như trước, chẳng qua là thuận theo tuổi tác mất đi lắng đọng nội tình cùng thể hiện bộ dạng thuỳ mị vừa đúng, dung mạo nàng chẳng phải dịu dàng, cũng trái ngược với người nói một không hai. Khóe môi hơi nâng, ánh mắt thanh tịnh hữu lực, nghe xong Hạ Hầu Phái nói, nàng cười nói: "Được Thập nhị lang nói vậy, ta còn cái gì lo lắng đây?"
Trong nội tâm cho Hạ Hầu Phái thêm vài phân lượng, cô không nói rất khó, lại nói là sẽ cố hết sức. Nếu không thành là Thôi gia cứng đầu nguyên tắc, nếu thành là cô tận lực vòng quanh, nói tóm lại thiếu cô 1 cái nhân tình.
Vũ Dương trưởng công chúa thật cao hứng, nàng xuất thân hoàng gia, tất nhiên là hy vọng hoàng thất phát triển không ngừng, nếu là đám chất nhi mỗi người đều là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa vụng về, nàng còn phải lo lắng gia nghiệp khó giữ được, nịnh thần xuất hiện. Có người khôn khéo, rất tốt a.
Hai người lại nói chút chuyện bên cạnh, Vũ Dương trưởng công chúa là người sảng khoái, Hạ Hầu Phái cũng không ưa thích nói tới nói lui, cô chất hai người hợp nhau.
Ân cần thăm hỏi qua mấy vị biểu huynh, mắt Vũ Dương trưởng công chúa nhìn ra ngoài cửa sổ, liền nói: "Lôi kéo ngươi nói thật lâu, lại quên thiếu niên các ngươi không thích ngồi lâu rồi, đi ra ngoài cùng bọn họ vui chơi a, tùy ý một ít, không cần mất tự nhiên." Giọng nói so với lúc vừa ngồi xuống thiếu đi khách khí nhiều hơn hiền lành.
Hạ Hầu Phái mím môi cười nói: "Nói chuyện với cô mẫu, chất nhi cũng thích, sao lại không thích ngồi lâu? Chẳng qua hôm nay cô mẫu là chủ nhà, không lộ diện thì không tốt, chất nhi cáo từ."
Hai người cùng nhau đi ra. Vũ Dương trưởng công chúa vào nội viện, Hạ Hầu Phái đi về phía đình.
Đi đến giữa đường, có người cản đường.
Là Tần tiểu nương tử.
Hạ Hầu Phái nhíu mày, cũng đứng vững.
Nơi này yên tĩnh, không người đi qua, Tần thị tiến lên, theo thường lệ bái kiến: "Bái kiến Tần vương điện hạ."
"Miễn lễ." Hạ Hầu Phái đứng đấy, thuận miệng nói một câu.
Tần thị thẳng thân, thấy Hạ Hầu Phái cũng không có ý chủ động mở miệng, cảm thấy dễ hiểu, lúc này Tần vương có thể dừng lại, đã là nể mặt tổ phụ nàng. Nếu muốn cô chủ động mở miệng hỏi, là không thể nào.
Tần thị tính toán tình cảnh lúc này, chỉ có thản nhiên bẩm báo, nếu nói lảng ra chuyện khác, Tần vương nhất định sẽ không kiên nhẫn nghe. Trên mặt nàng xẹt qua một chút do dự, chỉ trong chốc lát, do dự biến mất thay vào là kiên nghị, nàng vén áo thi lễ, dáng người uyển chuyển động lòng người: "Nghe thấy điện hạ chọn phi, điện hạ nhìn, ta có thích hợp?"
Ngữ điệu kinh người như thế, Hạ Hầu Phái có chút nhíu mày, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, thản nhiên nói: "Tiểu nương tử nói thế, đã hỏi qua lệnh tôn, tổ phụ?"
Tần thị sớm biết cô sẽ hỏi thế, cũng liền rủ rỉ nói: "Gia Quân gia tổ đều không biết, đây là ý của ta. Việc này nếu như thành, điện hạ rất có lợi, điện hạ sao không cân nhắc?"
Hạ Hầu Phái cười cười, lộ ra khí lạnh thấu xương: "Ta nếu có một cái Vương phi có thói quen tự chủ trương, chỉ sợ không biết chết ngày nào." Mười cái Tần thị giúp cô cũng sẽ không dùng.
Tần Bột là người cẩn thận, như thế nào lại có tôn nữ bốc đồng như vậy, nhìn là không tốt rồi, cả đời thanh danh, hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Hạ Hầu Phái nói xong, cất bước đi.
Tần thị cấp bách, trong tay nàng vốn không có chỗ dựa, có thể tới đây đã là hao phí toàn bộ mưu tính của nàng, thành hoặc không, ngay tại lúc này rồi. Nghĩ đến người kia, Tần thị cắn răng, tiến lên ngăn cản đường đi của Hạ Hầu Phái.
Sau lưng Hạ Hầu Phái còn theo 1 cái Đặng Chúng, thấy vậy, tiến lên quát: "Nương tử tự trọng, đừng ngăn cản vương giá."
Tần thị nhìn Hạ Hầu Phái, trong mắt thoáng hiện lên vẻ cầu khẩn, nàng cúi người lại bái nói: "Xin Điện hạ thu xếp công việc, bớt chút thì giờ, nghe ta một lời."
Lúc này bốn bề vắng lặng, nếu ồn ào dẫn người đến, không biết muốn truyền ra cái gì.
Hạ Hầu Phái đối với Tần thị một chút thiện cảm cũng không có. Ngày xưa cô giao tiếp nữ tử, không là gọn gàng mà linh hoạt, thì cũng là đùa giỡn quyền mưu, đều là cao minh dũng cảm quả quyết, Hoàng hậu không cần phải nói, Vũ Dương trưởng công chúa là người nổi bật trong đó, kể cả Thọ An công chúa nhìn như ngượng ngùng, ai giẫm lên điểm mấu chốt của nàng, một khi khi ra tay, cũng không chút lưu tình.
Chưa từng gặp người như Tần thị... Dính dính dán dán.
Lông mày Hạ Hầu Phái nhanh nhéo lại, nhìn chằm chằm vào Tần thị nói: "Ngươi đi bên ngoài nhìn xem."
Tần thị tức thời nhẹ nhàng thở ra, mắt nhìn Đặng Chúng đi về hướng lối vào, thanh âm uyển chuyển nói: "Tạ ơn điện hạ."
"Nói đi." Hạ Hầu Phái đứng chắp tay, dời mắt đi chỗ khác, nhìn qua con đường nhỏ bùn đất bên cạnh, cảm thấy đã quyết định rồi, cùng nàng một lát, nếu nói cái gì không ổn, chủ nhà cũng sẽ không để yên.
Cô không vui đã hết sức rõ ràng, Tần thị hít một hơi thật dài, cũng không vì vậy mà bối rối, nàng chậm thanh nói: "Lấy ta làm phi, lập trường Tần thị hiển nhiên, cùng điện hạ rất có ích lợi. Ta không phải yêu thích tự chủ trương, chỉ là không có phương pháp khác, nếu may mắn được đáp ứng tâm nguyện, từ nay điện hạ làm chủ." Nàng nói chuyện, cũng trật tự hiển nhiên, cũng coi như có sức thuyết phục.
Hạ Hầu Phái lạnh lùng nhìn nàng, không nói 1 câu.
Tần thị đành phải nói tiếp: "Gia tổ là Thượng thư Tả Phó Xạ, trong triều tin tức coi như linh mẫn, nay chư vương cùng Đông cung tranh chấp đã không phải bí mật, điện hạ là vương, tất có lựa chọn, Đông cung nhân từ khó quả quyết, không phải minh chủ, Trịnh, Tấn nhị vương cũng tài trí bình thường, điện hạ thay vì phụ thuộc, không bằng tự lập. Nếu muốn tự lập, sẽ cần triều thần tương trợ, cần tâm Thánh nhân, hai người này, gia tổ đều có thể chuẩn bị." Nàng nói rõ tầm quan trọng của Tần thị đối với Hạ Hầu Phái.
"Ta cũng có chỗ cầu, mong điện hạ cho ta làm phi, ngày sau trèo lên ngôi vị, hứa với ta một chuyện, chỉ có vậy, không còn chờ mong." Nói xong câu này, Tần thị quỳ bái nói, "Xin điện hạ cân nhắc."
Nếu bị một cô gái yếu ớt dăm ba câu là cảm động, Tần vương, cũng không phải là Tần vương rồi.
Tần thị ánh mắt không sai, mấu chốt trong triều nàng cũng nhìn ra, đáng tiếc, có gì hữu dụng? Nàng không phải chủ phủ Tả Phó Xạ. Hôn nhân là việc lớn, lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, không phải lén lút trao nhận là có thể thành.
Hạ Hầu Phái nói: "Mọi thứ của Cô sở hữu, đều bởi vì Thánh nhân, chỉ phục tùng mệnh lệnh của Thánh nhân, không có người thứ hai. Tần tiểu nương nhìn việc, thỉnh nhường đường."
"Ta có thể nghĩ cách, quang minh chính đại trở thành Tần vương phi." Tần thị lại nói.
Bởi vì một câu nói kia, Hạ Hầu Phái mới nhìn thẳng vào nàng.
Gió mát chuyển qua, sợi tóc nhẹ phẩy, hai bên bụi cỏ phát ra ma sát rất nhỏ của cành lá.
Hạ Hầu Phái nghiêng thân, mắt nhìn Tần thị.
Bộ dạng Tần thị nhìn như mười tám mười chín, dung mạo uyển chuyển hàm xúc, giữa lông mày dịu dàng, như nữ tử Giang Nam xinh đẹp trong mưa phùn bung dù mà qua. Thanh uyển dung nhan, còn có 1 đôi mắt sáng ngời có thần. Nàng nhìn Hạ Hầu Phái, nghiêm túc lặp lại một lần: "Ta có biện pháp, có thể quang minh chính đại gả cho Điện hạ, không làm Điện hạ bị người lên án. Chỉ có một yêu cầu, hy vọng ngày sau Điện hạ công thành, có thể vì ta, bảo vệ một người."
Hôn nhân của các nàng, cũng không phải hôn nhân của các nàng, mà là Tả Phó Xạ cùng Tần vương liên minh. Điều này đối với Tần vương là chỗ tốt, mà nàng chỉ hy vọng đến lúc đó, có thể bảo hộ một người, làm cho người nọ tính mạng không lo.
Nghe nàng nói như vậy, Hạ Hầu Phái trong đầu vòng một chuyến, nói: "Xem ra, tình cảnh người nọ có thể xấu, chỉ có Cô có thể cứu?"
Tần thị cắn cắn môi, giống như đang do dự có hay không nói, do dự một lát, nàng mới nói: "Chỉ riêng điện hạ mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn."
Như vậy mơ hồ? Hạ Hầu Phái có chút hứng thú, chẳng qua sắc mặt không thay đổi, nhàn nhạt hỏi: "Là người khiến ngươi không chịu lập gia đình?"
Không nghĩ tới cô xoay chuyển nhanh như vậy, lập tức nghĩ đến chuyện nàng không chịu gả. Tần thị có chút kinh ngạc, nhưng mà, việc nàng không muốn xuất giá, trong kinh người biết cũng nhiều, có thể nghĩ đến cũng không kinh ngạc, Tần thị khôi phục bình tĩnh trở lại, nhìn Hạ Hầu Phái, gật đầu.
Hạ Hầu Phái cười: "Cái này thú vị, tâm ngươi không ở chỗ Cô, vốn cũng không sao, nhưng lại còn nói cho Cô biết. Một cái Vương phi lòng có người khác, mặc dù Cô cưới ngươi, cũng sẽ không coi trọng ngươi, ngày sau, nói không chừng còn có thể bởi vậy mà chán ghét vứt bỏ ngươi. Ngươi chấp nhận?"
Lời cô, Tần thị làm sao chưa nghĩ qua? Nàng lẳng lặng nói: "Điện hạ có lẽ không rõ, có 1 vài người, ngươi nguyện ý vì nàng làm hết thảy, chỉ cần có thể bảo vệ nàng bình an, chính là dùng mạng đổi mạng, cũng sẽ không tiếc." Nàng biết rõ, Tần vương cần chẳng qua là cần Tả Phó Xạ ủng hộ, nàng hôm nay đặc biệt tới đây, đem lời nói rõ, chẳng qua là làm một cái ước hẹn, để ngừa ngày sau Tần vương lấy cớ cự tuyệt. Về phần chính nàng, gả làm vợ người khác, nàng cũng liền như vậy a, có thể bảo vệ người nọ đã là vạn hạnh.
Nàng nói đến động tâm, Hạ Hầu Phái chỉ thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt của cô từ đầu đến đuôi đều không có gì thay đổi, tâm tư sâu lắng làm cho Tần thị đoán không ra cô đồng ý hay không. Theo lý, Tần vương điện hạ không có lý do cự tuyệt, nếu hoài nghi nàng thành tâm không đủ, có thể bàn bạc. Nhưng cuối cùng lại chậm chạp không nói.
Thấy Hạ Hầu Phái một mực không mở miệng, Tần thị liền hiện ra một ít bất an.
Thẳng đến nàng lại định tiến hành thuyết phục, mới nghe Hạ Hầu Phái chậm rãi nói: "Ngươi nói người nọ, là Tấn vương phi?"
Mặt Tần thị lập tức không còn chút máu, bởi vì hoảng sợ mà trợn to hai tròng mắt, tràn đầy không dám tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT