Năm năm sau, giữa xuân.
Phong đức phường, Thôi phủ.
Hôm nay Tề Quốc phu nhân đại thọ sáu mươi, Thôi phủ khách ngồi đầy, quan cao hiển hách.
Thọ tinh ở công đường ngồi cao, tôn tử liên tiếp mừng thọ. Con cháu lão phu nhân tương đối nhiều, sáu mươi tuổi, con cháu đầy cả sảnh đường. Tề Quốc phu nhân vẻ mặt tươi cười mà nhìn con cháu quỳ lạy, lại có chút tinh thần không chăm chú.
Đưa một cháu trai xuống dưới, thừa dịp gian phòng có khe hở, Tề Quốc phu nhân hỏi tỳ nữ bên cạnh, thần sắc hơi lo lắng nói: "Thập nhị lang đã đến chưa?"
Tỳ nữ kia bình tĩnh lại cơ trí, vội trấn an nói: "Cửa còn chưa có báo, nghĩ là Thập Nhị điện hạ giờ mới xuất cung, ngoại tổ mẫu thọ thần sinh nhật, chắc trong cung nhiều mặt dặn dò."
"Để ý." Tề Quốc phu nhân khẽ gật đầu, cha mẹ dẫn theo con cái đến mừng thọ, lúc này đã theo thứ tự Đăng Đường, Tề Quốc phu nhân thoáng đổi sắc mặt, từ ái mỉm cười, hướng về phía vãn bối hiền lành gật đầu.
Lại trôi qua nửa canh giờ, bên ngoài truyền đến một hồi nói to làm ồn ào, thỉnh thoảng có người hô to: "Quảng Lăng Quận vương chúc Hạ lão phu nhân đại thọ!"
Công đường mọi người vội ngồi dậy, Thôi thị sớm có chuẩn bị, liền không bị bối rối, nhưng khách và bạn bè thì lộ ra chờ mong hiếu kỳ.
Quảng Lăng vương Hạ Hầu Phái, chủ thượng con thơ, cậu ấm trong cung. Một tuổi phong vương, năm tuổi tiến học, được sư trưởng tán thưởng, Thánh nhân cũng nhiều lần khoa trương Thập nhị hoàng tử hiếu biết, hiểu lý lẽ. Chúng thần nhìn chăm chú đã lâu. Trạch gia tử thì nên sớm lộ diện, nhưng Hoàng hậu chỉ có một đứa con này, yêu thương vô cùng, chưa bao giờ từng thả cô ở trước mặt mọi người, cho nên hôm nay, bảy tuổi Quảng Lăng vương lần đầu lên đài.
Ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn về đường ngoài đình viện, trật tự ngay ngắn di chuyển, mọi người ở trong đều bước ra, dựa vào cạnh cửa đợi, tất cả theo thứ tự mà ra ngoài nghênh đón.
Đi đến phía trước đứng lại, liền thấy trong đình viện, có một tiểu thiếu niên mỉm cười đi tới, cô đi không nhanh, bước chân cũng không lớn, nhưng lại cực ổn, liếc thấy cả triều quyền hành chư thần, không một tia quẫn bách, từ từ, đi lại ung dung, mảy may bất loạn.
Đã đến trước mặt mọi người, chư thần thi lễ, Hạ Hầu Phái vững vàng đứng lại, cười nói: "Nay là ngoài tổ mẫu thọ thần sinh nhật, chư thần là khách, ta cũng là thượng khách Thôi thị, không cần vì ta mà mất tự nhiên."
Mọi người đều cười.
Hạ Hầu Phái đến trước mặt Tề Quốc phu nhân, vén vạt áo, hai đầu gối quỳ xuống, cúi người khấu đầu: "Tiểu tử được mẫu hậu phái đến, chúc mừng ngoại tổ mẫu ánh sao bảo vụ, hạc thọ thiên tuế."
Tề Quốc phu nhân không ngớt lời tán thưởng, sao nỡ để cô quỳ, tự mình khom người đỡ cô đứng lên. Hạ Hầu Phái vừa đứng thẳng thân, nghiêm chỉnh quét sạch, cười tủm tỉm cùng Tề Quốc phu nhân nói: "A nương muốn đến, nhưng cung quy có hạn, đành phải bảo ta đến. Bà có rượu chúc thọ, cho ta một bình mang về cung, cùng A nương cộng ẩm, coi như A nương đích thân đến mừng thọ bà."
Vài lời nói xong, Tề Quốc phu nhân hai mắt đẫm lệ, thân sinh nữ nhi, vào vườn ngự uyển, mẫu thân sinh thần cũng không thể đến. Hạ Hầu Phái vừa thấy ngoại tổ mẫu hai mắt đẫm lệ, vội bịa chuyện: "A nương nói, bình thường đòi bà rượu, bà sẽ không cho, hôm nay mừng rỡ sẽ không keo kiệt đi."
Khiến Tề Quốc phu nhân chuyển đau buồn thành vui mừng, cười mắng: "Ngươi nghĩ là ngươi chắc? A nương ngươi cũng sẽ không như vậy nghèo."
Dù sao nàng nở nụ cười là thành công. Hạ Hầu Phái đi theo Tề Quốc phu nhân, cùng nhau vào đăng đường.
Con cháu chưa chúc thọ liền tiếp tục mừng thọ, Hạ Hầu Phái ngồi xuống bên cạnh Tề Quốc phu nhân, thần sắc trấn định, mang theo cực mỏng cười, tính tình ổn trọng, tính tình hiền hòa gieo xuống nội tâm khách mời.
Thừa tướng Cao Tuyên Thành, Đại tướng quân Ngụy Sư, Đại Hồng Lư Ngụy Hội, ngự sử đại phu Tô Sung, các trọng thần đều ở đây.
Hoàng đế chọn Cao thừa tướng tôn nữ làm Thái tử Nguyên Phi, hai năm trước thành hôn, nay đã có Hoàng trưởng tôn, Cao Tuyên Thành một mực bị trói tại Đông cung thuyền rồi, ngự sử đại phu Tô Sung không có nữ nhi hoặc tôn nữ gả vào Đông cung, hắn có ba đứa con với Đồng An công chúa, Đồng An công chúa là trưởng nữ của Ngụy quý nhân.
Đột Quyết đại chiến, cuối cùng Đại Hạ thắng, Đột Lợi Khả Hãn dẫn đầu đại quân bại lui, hướng Đại Hạ xưng thần, Đại Hạ bị thiệt thòi, mặc dù đã dẹp loạn, nhưng đối Đột Quyết sinh lòng phòng bị, tích cực tìm kiếm phương pháp có thể làm cho Đột Quyết vong.
Mà Đại tướng quân Ngụy Sư cùng Đại Hồng Lư Ngụy Hội ở trong trận chiến này lập được đại công, Ngụy Sư vốn là Triệu quốc công, không thể thêm tước, liền phong thứ tử Ngụy Chử là Huyện nam nhân, Đại Hồng Lư Ngụy Hội là Đình hầu tấn phong lên Huyện hầu. Một nhà tước vị, Ngụy thị đã rất quang vinh.
Các vị chức cao quyền trọng, vị trí sắp xếp ngồi đầu, có thể thấy rõ cử động của Hoàng tử.
Cao Tuyên Thành vẫn còn nhìn, Ngụy Sư, Ngụy Hội, Tô Sung nhìn lẫn nhau trên mặt thấy một chút đau buồn âm thầm.
Các hoàng tử lớn lên, ổn định tình hình bắt đầu rung chuyển, ngay cả không có tiếng tăm gì Hạ Hầu Thứ, cũng đều nóng lòng biểu hiện. Mà Hạ Hầu Trung một năm kia bị Hoàng đế lên án mạnh mẽ, tâm cũng trầm xuống, dụng tâm dốc lòng cầu học.
Mừng thọ xong, đã đến giờ mở tiệc.
Tiệc phân nam nữ, Hạ Hầu Phái khôn nên ở cùng Tề Quốc phu nhân, đi theo mấy vị cữu cữu, hướng ra ngoài đình.
Tiệc đến hoàng hôn, Hạ Hầu Phái định hồi cung, nhất định không đợi đến tan tiệc. Canh giờ hữu hạn, Hạ Hầu Phái cùng cậu gia anh em bà con nói chuyện chốc lát, cô là lần đầu tới, cũng là lần đầu nhìn thấy họ hàng, chỉ nhận vài cái quen mặt, Thôi thị đời sau đã có 17 người, Hạ Hầu Phái biết trưởng tử của Thôi Tố, đã thành thân, cũng có một đứa con, còn trưởng tử của Thôi Huyền, vì Thôi Huyền kết hôn muộn, trưởng tử so với Hạ Hầu Phái chỉ lớn hơn năm tuổi, năm nay 12, đặt tên là Kỳ, rất có phong độ giống cha.
Thân thích hài tử, Hạ Hầu Phái gặp qua sẽ không quên, nhìn một lần liền nhớ được đại khái.
Hoàng hậu vì cô sắp xếp 2 người bảo vệ, quả thực là dụng tâm lương khổ. Hôm nay Tề Quốc phu nhân đại thọ sáu mươi, nhất định cả sảnh đường đông khách, với cả, đây là nhà ngoại tổ gia của cô, không cần lo lắng có gì nguy hiểm.
Không bao lâu, Thôi Chất Đạo phái người đến mời.
Hạ Hầu Phái cùng cùng huynh đệ cáo từ, theo Thôi thị gia nhân đi.
Chư thần đều ở phía trước, Hạ Hầu Phái từ từ đi qua, thấy mọi người ngồi dậy liền thở dài, chắp tay đáp lễ.
Thôi Chất Đạo đi trước, giới thiệu Hạ Hầu Phái, Hạ Hầu Phái đi theo, không nóng lòng biểu hiện, không ngượng ngùng khiếp đảm, rất bình tĩnh có độ.
Chư thần thay nhau tán thưởng, có một ánh mắt nhẹ như lông hồng từ trong đám người nhìn Hạ Hầu Phái. Hạ Hầu Phái cảm giác được, quay đầu, thấy Thôi Huyền đối với cô cười.
Chỉ thấy hắn hơi híp mắt, nghiêng miệng, cười đến lười biếng, Hạ Hầu Phái liền biết đây là a cữu của cô rồi.
Hạ Hầu Phái nhận ra a cữu, cười với hắn, rồi cùng người giao tiếp.
Tan tiệc, Thôi Tố cầm rượu đi về nhà tranh, uống một chung, hắn nhịn không được hỏi một câu: "A huynh xem Thập nhị lang, có tốt không?" .
Tiên Hiệp HayThôi Huyền lười biếng nói: "Ta như thế nào biết rõ."
Thôi Tố ngạc nhiên nói: "Ngươi nhìn người, đã nhìn kĩ Thập nhị lang, còn không biết?"
Thôi Huyền chậc chậc hai tiếng: "Đã già rồi, sao còn như vậy khờ khạo? Ngươi tưởng ta là Thần Côn, là thầy tướng số chắc, nhìn 1 cái là ra sao?" Xem tướng đâu chỉ xem người, còn có hoàn cảnh cùng thế lực. Lúc này tình hình chung chưa biết, thiên cơ chưa rõ, sao có thể nói chuẩn đây?
Thôi Tố bình tĩnh, thấy hắn bẩn thỉu cũng không có tức giận, uống miếng rượu, chậm rãi nuốt xuống, thở dài nói: "Ngươi nhìn thấy thần sắc chư thần trong bữa tiệc? Là lo là vui, còn có cấp bách muốn đối hướng." Dừng một chút, rồi nói tiếp, "Cũng có người, tấm lòng trong sáng vô tư, tâm không có chút nào biến hoá kỳ lạ."
"Không thiếu, không thiếu, ta và ngươi cũng phải chuẩn bị rơi xuống." Thôi Huyền cầm lên bầu rượu, làm bộ muốn đi.
Thôi Tố nhíu mày, chần chờ nói: "A huynh ý gì?"
"Thánh nhân giữ vị trí thái tử vững chắc, hắn lúc nào cũng xem nhẹ Nhị lang, hắn đối với Tam lang khoan dung, hắn quá mức cưng chiều Thái tử, làm Chư Tử sinh lòng bất bình. Chư thần đã muốn đào đất vị trí thái tử rồi. Hoàng gia cần Thôi thị trung thành, Thôi thị cũng muốn hoàng gia củng cố địa vị. Thái tử nhân hiếu từ lễ, thân mẫu lại chết, không dựa vào Thất nương thì dựa vào ai? Hắn ở đây, Thất nương không ngại, Thập nhị lang không ngại, Thôi thị cũng lên cấp, chẳng qua là phải nhường lối cho Ngụy thị, dù sao Ngụy thị chính là Thái tử mẫu tộc. Nhưng nếu vị trí thái tử sinh biến, hoặc Hoàng đế không giống Thái tử thiện tâm, Thất nương sợ cũng không chịu thờ ơ..." Thôi Huyền một mặt nói, một mặt đứng dậy, đem rượu ước lượng trong ngực, lảo đảo đi ra ngoài, nói chưa hết, người đã đi xa, câu nói kế tiếp, mơ mơ hồ hồ mà rót vào tai Thôi Tố.
Màn đêm bao phủ, Thôi Huyền đem theo bốn mươi người, người tuổi này sớm đã ôm cháu, nhưng hắn vẫn còn nghĩ bản thân là 1 thiếu niên, bốn phía làm loạn. Thôi Tố giương cằm, bảo nô bộc đi theo.
Mắt thấy một đoàn người lẫn vào đêm tối, Thôi Tố cũng từ từ đi ra ngoài.
Liên quan đến vị trí thái tử, cũng mang theo tiền đồ Thôi thị, phài tìm A cha cùng mấy vị thúc phụ thảo luận.
Hạ Hầu Phái cũng trở về cung.
Đi đến Trường Thu cung, xa xa trông thấy đại khí cửa cung Trường Thu, có một người con gái đứng ở cạnh đèn đợi cô.
Hạ Hầu Phái bình tĩnh liền lộ ra vui vẻ, cước bộ nhanh hơn, đi phía sau biến thành chạy nhanh.
Cô chạy đến trước cửa, chạy đến bên Hoàng hậu, thở nhẹ.
"A nương." Cô ngưỡng đầu cười nói, đôi mắt đen lay láy, được đèn cung đình ánh lên sáng chói.
Hoàng hậu vuốt ve vai cô, có cảm giác lạnh, liền nói: "Vào điện rồi nói."
Hạ Hầu Phái đáp ứng, theo thói quen bắt lấy tay Hoàng hậu, làm cho nàng nắm tay mình.
Vào trong điện, cung nhân dâng trà đến.
"Uống rượu chưa?" Hoàng hậu hỏi.
Hạ Hầu Phái liền cười: "Nhi chưa uống." Lại bảo thái giám đem rượu chúc thọ của Thôi phủ dâng lên, hiến cho Hoàng hậu, nói: "Hai ngày trước nghe A nương nói ngoại tổ gia có rượu ngon, hôm nay đi, thuận đường lấy một bình."
Tính toán, A nương rời nhà đã tám năm, bởi vì nàng ở trong cung, không thể gọi bà vào cung, hơn nữa ra vào cung không được mang theo thứ gì, cũng không tiện mang, A nương hẳn là đã lâu chưa uống rượu trong nhà.
Hôm nay thọ thần sinh nhật bà, cơ hội chúc mừng tới, A nương không thể đích thân đến, trong lòng hẳn là buồn đây.
Hạ Hầu Phái sớm trở về, vì muốn cùng Hoàng hậu uống, tránh đêm hiu quạnh, khiến A nương phiền muộn 1 mình.
1 bàn tay nho nhỏ cầm rượu, Hoàng hậu nhấc cái nắp lên, mùi rượu xông vào mũi, tràn đầy mùi thơm quen thuộc.