Tôi ghét cái tên của mình, Tô Chiêu Đệ.
Hai chữ Chiêu Đệ, như thể lúc nào cũng nhắc nhở tôi, bố mẹ tôi thiên vị em trai, không thương yêu tôi.
Lúc nhỏ, khi chứng kiến bố mẹ nuông chiều em trai, tôi đã ghen tị đến phát điên.
Tôi thậm chí còn lấy hết can đảm hỏi bố mẹ, nếu họ không thích tôi như vậy, tại sao lại sinh tôi ra?
Kết quả mẹ tôi không chút che giấu nói với tôi, khi mang thai tôi được hơn ba tháng, bà ấy đã cố tình bỏ tiền đi khám, phát hiện tôi là con gái, bà ấy lập tức chạy đến bệnh viện, muốn bỏ thai.
Nếu không phải bác sĩ nhắc nhở, thành tử cung của bà ấy mỏng, nếu phá thai lần này, sau này có thể sẽ không có con nữa, có lẽ tôi đã thực sự không được sinh ra trên cõi đời này.
Mẹ tôi muốn có con trai, hơn nữa bà ấy vốn dĩ chỉ muốn sinh một đứa con, tôi chẳng qua là sự lựa chọn bất đắc dĩ của bà ấy.
Sinh thêm tôi ra cũng chẳng quan trọng, nhưng cản trở bà ấy sinh con trai, thì lại rất quan trọng.
Quả nhiên, không lâu sau khi tôi chào đời, bà ấy vội vàng mang thai đứa thứ hai, lúc tôi hơn một tuổi, mẹ tôi đã như ý nguyện sinh ra em trai tôi.
Từ khi sinh ra, tôi đã uống sữa bột.
Còn em trai tôi, lại được b.ú sữa mẹ đến tận một tuổi rưỡi.
Chắc đây chính là sự khác biệt giữa không yêu và thiên vị.
Sau khi em trai tôi ra đời, nó đã cướp đi tất cả tình yêu thương của mẹ tôi.
Phải, nói không ngoa chút nào, là tất cả.
Lúc tôi hơn một tuổi, mẹ tôi đang đun nước sôi, pha sữa cho tôi.
Sợ tôi tranh "khẩu phần" của em trai, dù lúc đó bà ấy đang trong thời kỳ cho con bú, cũng chưa từng cho tôi b.ú một ngụt nào.
Nghe thấy tiếng em trai khóc, bà ấy hoảng hốt, cuống cuồng đặt phích nước vừa đun sôi xuống, lập tức chạy đến chỗ em trai tôi.
Cuối cùng, phích nước nóng lăn xuống, đổ vào tay tôi.
Tôi lập tức khóc thét lên.
Mẹ tôi không có thời gian để ý đến tôi, sau khi dỗ dành em trai xong, mới nhớ đến tôi, lúc này mới phát hiện cánh tay tôi vừa đỏ vừa sưng, nham nhở đầy những bọng nước đáng sợ.
Vì xử lý không kịp thời, vết sẹo bỏng diện rộng đó đã theo tôi đến tận khi trưởng thành.
Lúc nằm viện, bà ngoại thấy tôi còn nhỏ như vậy đã phải chịu tội lớn như vậy, đã khóc đến đỏ cả mắt. Bà ngoại tốt bụng không đành lòng, bế tôi về quê, đón tôi về bên cạnh chăm sóc.
Mẹ tôi vốn đã chán ghét đứa con gái thừa thãi này là tôi, thấy bà ngoại đồng ý nuôi tôi, bà ấy liền vui vẻ nhẹ nhõm.
Bố tôi bận rộn với công việc, chỉ cần không mang con trai của ông ấy đi, ông ấy cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Bên cạnh bà ngoại, tôi đã lớn lên đến năm sáu tuổi.
Mỗi năm chỉ có dịp Tết, mới được gặp bố mẹ một lần.
"Chiêu Đệ, lại cao lên rồi à? Đây là quần áo mới mẹ mua cho con, con mặc thử xem." Bố mẹ tôi lâu ngày không gặp tôi, cũng sẽ rất khách sáo thể hiện một chút.
Chỉ là, mỗi lần tôi nhận được quần áo, đều là cỡ lớn hơn một cỡ, hoặc nhỏ hơn một cỡ. Hoặc là màu sắc xấu xí, kiểu dáng lỗi thời.
Có một năm, bà ngoại thực sự không nhịn được nữa, nhắc nhở họ một câu, "Tiểu Chiêu thích màu hồng, lần sau mua màu hồng, cháu gái nhỏ như vậy mà mua gì mà quần áo màu đen. Còn có cả cỡ nữa, trước khi mua, nhớ hỏi tôi một câu."
Bà ngoại biết tôi từ nhỏ đã ghét cái tên Chiêu Đệ, vì vậy vẫn luôn gọi tôi là Tiểu Chiêu.
Mẹ tôi ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trên thực tế năm sau vẫn y như cũ, qua loa cho xong chuyện.
Quần áo gửi đến, vẫn như một lệ cũ là cỡ không vừa hoặc màu tôi không thích.
Sau đó bà ngoại cũng chẳng buồn nhắc nhở họ nữa, vì có nhắc nhở, họ cũng chẳng để tâm.
Trong lòng họ, đã bị em trai tôi chiếm đầy rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT