Giáo viên Vật lý có vẻ hơi bất ngờ, vui mừng cho cậu ta lên bảng trình bày.

Các bạn học nhìn bảng đen chằng chịt chữ của cậu ta, còn chưa kịp nghe cậu ta giảng, đã vỗ tay rầm rộ.

Lý Toàn Thánh đắc ý ra mặt.

"Hàng thứ bảy, phép tính vi phân đó cậu viết sai rồi, quá trình sai nhưng lại tình cờ ra kết quả đúng."

Cậu ta còn chưa kịp nhìn đã đỏ mặt tía tai: "Cậu nói bậy gì đó, không biết thì im lặng mà nghe."

Tôi hơi ngả người ra sau: "Ai nói tôi không biết, chẳng phải là nhường cậu trước sao? Ai bảo cậu sai, tự mình xem kỹ lại đi, chẳng lẽ cậu không nhận ra lỗi sai của mình sao?"

Lý Toàn Thánh quay đầu nhìn lại bài giải của mình, nhìn chằm chằm, không dám quay đầu lại nữa.

Giáo viên Vật lý lên tiếng: "Quả thật là sai rồi, Thẩm Thanh Di làm tốt lắm, vừa rồi thầy còn không nhìn ra, em lên đây giảng giải cho mọi người."

"Thầy ơi, em thấp quá, chỗ cao em không lau bảng được."

"Lý Toàn Thánh, em lên lau bảng giúp bạn." Giáo viên Vật lý bất lực nhìn tôi.

Thực ra ai cũng biết tôi cao mét bảy.

Nhưng trong lớp này, ai cũng biết là tôi và Lý Toàn Thánh không đội trời chung.

Lý Toàn Thánh lau bảng xong, vội vàng chạy xuống, không dám nhìn tôi lấy một cái.

Tôi lên bục giảng, bật máy chiếu, chiếu thẳng vào tờ giấy nháp của mình rồi bắt đầu giảng giải quá trình và cách làm.

Lười dùng bảng đen quá đi.

Kết thúc bài giảng, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, thậm chí còn có người huýt sáo khen ngợi.

Giáo viên Vật lý cũng ngạc nhiên nhìn tôi: "Nghĩ ra bằng cách nào vậy?"

"Cứ... thế mà nghĩ ra thôi ạ." Tôi hơi ngại gãi đầu.

Triệu Minh, cậu học trò nghịch ngợm lớp 2 ngồi bàn cuối, bỗng dưng hét lớn: "Thầy ơi, IQ của mỗi người khác nhau mà!"

Cả lớp được phen cười ồ.

Giáo viên Vật lý vừa cười vừa mắng, yêu cầu mọi người im lặng.

Chúng tôi lại tiếp tục cúi đầu làm bài. Tan học, Lý Toàn Thánh bỗng nhiên đứng trước mặt tôi, rất đàn ông nói: "Chị Di ngầu thật, trước kia là em có mắt như mù, dám vượt cấp thách thức chị."

Cậu bạn thân của cậu ta liền tiếp lời: "Câu 'Mong chị Di đại nhân đại lượng bỏ qua cho' còn chưa nói kìa."

"Mẹ kiếp!" Lý Toàn Thánh đẩy cậu ta một cái, đỏ mặt lặp lại: "Mong chị Di đại nhân đại lượng bỏ qua cho."

Tôi không nhịn được cười: "Hahaha, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."

Lúc thi tháng, có lẽ do tôi mải mê Vật lý quá, dẫn đến mạch suy nghĩ môn Văn có chút tắc nghẽn, bài văn làm lạc đề.

Kết quả là kém Tống Thừa Dữ 13 điểm, ngậm ngùi đứng thứ hai.

Giáo viên ngữ văn đã gọi tôi lên nói chuyện. Đó chính là cách đối xử của lớp trọng điểm, chỉ cần có chút bất thường là phải kiểm điểm.

Dù sao thì lần trước thi được hạng bét toàn khối là vì không làm bài Khoa học Tự nhiên, còn có thể lý giải được, lần này là thật sự không có lý do.

Tống Thừa Dữ đã hai lần liên tiếp đứng nhất, vậy mà cậu ta còn gây áp lực cho tôi.

"Không phải nói là vĩnh viễn đứng nhất sao? Thật mất mặt." Tống Thừa Dữ quay đầu đưa bài thi ngữ văn cho tôi, còn cố tình liếc nhìn.

Ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.

"Cậu được bao nhiêu lần hạng nhì rồi mà còn vênh váo như vậy?" Tôi tức giận đến đau đầu.

"Hừ, ít nhất tôi chưa từng đứng trước toàn trường tuyên bố mình sẽ vĩnh viễn đứng nhất." Tống Thừa Dữ cười lạnh một tiếng, rõ ràng cũng không thoải mái.

Thôi được rồi.

Cả hai chúng tôi đều không thoải mái.

Môn Vật lý thi học sinh giỏi, hiện tại tôi đã quen tay, quyết định quay trở lại lớp học.

Mặc dù cũng không nghe giảng gì mấy, nhưng dù sao cũng được tiếp thu kiến thức của các thầy cô, còn có thể làm bài tập của các môn khác.

Nhưng mà bài tập Vật lý đều được đổi thành đề thi học sinh giỏi, thời gian cũng được sắp xếp nhiều hơn.

Thực ra, môn nào Tống Thừa Dữ cũng bám đuổi sát tôi rất gắt gao.

Chỉ duy nhất môn Ngữ văn, tên này thật sự không phải là đối thủ của tôi.

Cho nên chỉ cần tôi không mắc sai lầm ngớ ngẩn, người đứng nhất chỉ có thể là tôi, Tống Thừa Dữ cũng biết điều đó, cho nên không dám huênh hoang với tôi nữa.

Tôi tin là cậu ta đã rất cố gắng, nhưng mà môn Ngữ văn cũng cần có thiên phú, ai bảo tôi là thiên tài toàn năng chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play