Điểm thi đại học được công bố, tôi quả nhiên là thủ khoa, hơn nữa còn là thủ khoa toàn tỉnh.
Trường dán giấy khen, hiệu trưởng đích thân trao thưởng.
Tôi, với ánh hào quang của thủ khoa toàn tỉnh, đã tố cáo chuyện Trần Tiền nhận tiền dạy thêm cho học sinh và nhận hối lộ.
Hiệu trưởng lập tức cho người đi xác minh, nói rõ một khi điều tra rõ ràng sẽ sa thải Trần Tiền.
Các phương tiện truyền thông cũng đến căn nhà tôi thuê để phỏng vấn.
"Bố phá sản qua đời", "Mẹ bạo hành, bỏ bê", những thông tin đó khiến cho câu chuyện của nữ thủ khoa này thêm phần cảm động, bớt đi vài phần tò mò.
Không ai quan tâm đến người phụ nữ đó đã làm gì, đã đi đâu.
Cảnh sát đã bảo vệ tất cả rất tốt.
Cuộc sống của tôi cuối cùng cũng dần thoát khỏi bóng tối, bước ra ánh sáng.
Lúc Tống Thừa Dữ đến tìm tôi, tôi đang xem thông tin tuyển sinh của đại học Bắc Đại.
Không có ý gì khác, chỉ là thấy tiền thưởng của Bắc Đại nhiều hơn Thanh Hoa một chút, định lát nữa sẽ đi thương lượng với Thanh Hoa.
"Cậu muốn đến Bắc Đại sao?"
Đang mải mê tra cứu tài liệu, tôi qua loa đáp: "À, ừ."
Cho nên, sau này gặp lại Tống Thừa Dữ ở trường đối diện Bắc Đại, tôi rất ngạc nhiên, lúc cậu ta đen mặt chất vấn tôi, tôi mới sực nhớ ra, nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta đã sỉ nhục tôi như thế nào.
Tôi cười híp mắt, xua tay với cậu ta: "IQ thấp có thể lây nhiễm đấy."
Lớp tài năng của Thanh Hoa gần đây thường xuyên có thêm một vị khách không mời mà đến từ Bắc Đại.
Các bạn học đều bàn tán xôn xao.
"Cậu đến đây làm gì vậy? Đều không cùng trường, không cùng chuyên ngành, không cần phải so sánh nữa! Đàn ông con trai không thể nào có lòng hiếu thắng quá mạnh như vậy."
Tống Thừa Dữ đưa tay gập máy tính của tôi lại, thoát khỏi giao diện thao tác.
Tôi đen mặt nhìn cậu ta.
"Tôi đến đây làm gì, cậu thật sự không biết sao?"
Tôi đột nhiên hiểu ra, cúi đầu mở lại phần mềm: "Cậu còn nhỏ quá."
Im lặng hồi lâu, Tống Thừa Dữ mới lên tiếng: "Tôi không nhỏ."
"Vậy thì được."
"Cậu nói gì cơ?"
"Tôi nói được!"
Cậu ta ngẩn người, lập tức gập máy tính của tôi lại, bắt tôi trả lời cho rõ ràng.
Tôi khóc không ra nước mắt, cái máy tính này của tôi không được tốt lắm, tắt máy mà không lưu lại code thì rất có thể sẽ mất hết.
Tôi vừa mắng vừa mở máy tính, còn nói lỡ như mất hết thì coi như cậu ta nợ tôi, phải viết lại cho tôi mới được coi là xin lỗi.
Sau đó, cậu ta hôn lên mặt tôi, nói: "Được."
Ôi trời ơi.
May quá, code vẫn còn.
Khoảng nửa năm sau, tôi, người vẫn luôn theo dõi tin tức từ bệnh viện, được biết Hứa Hành đã hoàn toàn tắt thở.
Tôi òa khóc, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Tống Thừa Dữ hoảng hốt đuổi theo sau tôi.
Lúc trước, khi thi đầu vào lớp 12, tôi đột nhiên mất đi ý thức, chắc là do linh hồn đã trở về cơ thể của mình, đáng tiếc không thể nào tỉnh lại, sau khi tôi vùng vẫy, liền quay trở về thân xác Thẩm Thanh Di, thay cô ấy sống tiếp quãng đời còn lại.
Nhìn thấy tôi gục đầu bên cửa sổ khóc nức nở, cậu ta cẩn thận vỗ lưng tôi: "Sao vậy?"
"Tôi là Hứa Hành."
Cậu ta chỉ ngẩn người một chút, rồi xoa đầu tôi: "Sẽ ổn thôi, Hứa Hành."
"Cậu tin tôi sao?"
"Nghe có vẻ hoang đường, nhưng cũng hợp tình hợp lý." Tống Thừa Dữ véo má tôi, tiện tay lau nước mắt cho tôi.
Trên thế giới này, vẫn có người tin rằng Hứa Hành vẫn còn sống, người đó lại là Tống Thừa Dữ, như vậy là quá đủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT