Tôi bĩu môi, rút tay về, mỉm cười với Tống Chu: "Em mua quà cho anh này."
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Tống Chu, tôi lấy ra một chiếc mũ từ trong túi giấy của trung tâm thương mại.
Màu xanh biếc, xanh mướt, một chiếc mũ xanh biếc.
"Tèn ten!"
Tôi đội chiếc mũ lên đầu Tống Chu một cách ngay ngắn, lùi lại hai bước để chiêm ngưỡng:
"Rất hợp với anh."
Mắt nhìn thật tinh tường, không hổ là tôi.
Tống Chu như thể sắp bị tức chết, giơ tay hất mạnh chiếc mũ xuống đất.
Đều là người thông minh cả.
Tống Chu nhìn tôi, ánh mắt u ám: "... Là ai?"
"Anh muốn đi tìm cậu ta gây chuyện à? Vợ chồng một thời, tôi khuyên anh đừng nên như vậy."
"Cho dù anh có muốn tìm cậu ta gây chuyện, cũng chẳng gây nổi phiền phức cho cậu ta đâu."
"Là ai?"
Tống Chu không chịu bỏ cuộc.
Tôi mỉm cười: "Chu Hoài."
Danh tiếng của cậu ấm rất vang dội, khiến Tống Chu cũng phải sững sờ.
Sau khi hoàn hồn, anh ta nắm lấy tay tôi: " Ân Ân, em đang lừa anh, đúng không?"
Là không tin cậu ấm lại thích một người phụ nữ đã có chồng.
Hay là không tin tôi sẽ phản bội cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Tôi mỉm cười, lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách, ném trước mặt anh ta.
"Giấy thỏa thuận ly hôn."
Tài liệu đã được soạn thảo từ lâu.
Tôi cũng đã chờ đợi rất lâu rồi, Bạch Lam đúng là vô dụng.
Tôi ngồi xuống đối diện anh ta: "Anh xem đi, việc phân chia tài sản rất đơn giản, của anh là của anh, của tôi là của tôi, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của anh đâu."
"Tôi hy vọng hôm nay anh có thể ký, chúng ta ly hôn càng sớm càng tốt."
Tống Chu không động đậy: " Ân Ân, chúng ta không cần ly hôn, nếu em để ý đến Bạch Lam, anh có thể để cô ta..."
"Tống Chu."
Tôi cắt ngang lời anh ta, vẻ mặt uể oải: "Tôi không phải đang xin ý kiến của anh, tôi đang thông báo cho anh."
"Nếu có vấn đề gì với hợp đồng thì chúng ta có thể sửa đổi sau, nhưng ly hôn là điều chắc chắn."
" Ân Ân, anh sẽ không..."
"Nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, tôi nghĩ chúng ta không cần phải làm đến mức này." Tôi nhìn anh ta, thốt ra một câu:
"Làm giả báo cáo."
Sắc mặt Tống Chu lập tức thay đổi.
"Tống tiên sinh."
Tôi mỉm cười: "Anh cũng không muốn giới truyền thông biết chuyện này chứ?"
Tống Chu cầm theo giấy thỏa thuận ly hôn đến công ty, tôi biết chuyện này coi như đã thành công tám chín phần mười rồi.
Lúc rảnh rỗi xem điện thoại, tôi mới phát hiện ra mình lại bị tấn công bằng tin nhắn.
- "Chị đang ở đâu?"
- "Đến công ty chưa?"
- "Đang bận à?"
- "Có chuyện gì gấp sao, đi sớm vậy?"
- "Sao lúc đi chị không gọi tôi? Tôi muốn ăn sáng cùng chị."
...
- ""Chị định không nhận trách nhiệm nữa sao?"
- [Hình ảnh mèo con khóc.jpg]
Tôi chụp ảnh chiếc mũ xanh lá cây trên mặt đất, gửi qua:
- "Dậy sớm đi tặng quà."
Cậu ấm:
- "..."
- "Giỏi lắm."
Công ty của Tống Chu bị thua lỗ nặng, một vị giám đốc cấp cao đã biển thủ một số tiền lớn.
Một khi chuyện này bị phanh phui, công ty của anh ta sẽ gặp nguy hiểm. .
truyện tiên hiệp hayDoanh nghiệp lâu đời tuy có nền tảng vững chắc, nhưng không chịu nổi việc anh ta thiên vị người nhà.
Vị giám đốc cấp cao kia ít nhiều cũng có họ hàng với Tống Chu.
Anh ta cũng không dám giao người ra ngoài, chỉ có thể âm thầm tìm cách bù đắp số tiền bị thiếu hụt đó.
Tôi sợ dồn Tống Chu đến đường cùng, anh ta sẽ liều mạng lôi kéo tôi xuống nước.
Trong thời gian 30 ngày chờ ly hôn, tôi vẫn sống ở nhà, ngày nào cũng đi làm như bình thường.
Chỉ là Tống Chu vì muốn chọc tức tôi, nên đã đón Bạch Lam về.
Hai người ngày nào cũng ân ái trước mặt tôi.
Thỉnh thoảng ánh mắt tôi lại rơi vào bụng của Bạch Lam, hơn một tháng rồi vẫn chưa nhìn ra gì.
Bạch Lam sẽ né tránh khi chạm phải ánh mắt của tôi, tôi biết cô ta vẫn chưa dám nói với Tống Chu.