Ngày hết hạn là một ngày nắng đẹp.

Tôi ngồi xe của Tống Chu đến cục dân chính.

Trong mười mấy giây đèn đỏ, bầu không khí trong xe im lặng đến ngột ngạt.

Tống Chu đột nhiên lên tiếng.

Không hề đối đầu, cũng không hề mỉa mai: " Ân Ân."

"Nếu như ngay từ đầu anh không tìm người phụ nữ khác."

"Chúng ta..."

"Có phải có thể tiếp tục bên nhau?"

Thực ra tôi và Tống Chu cũng từng có một khoảng thời gian có thể coi là đẹp, có lẽ là ba tháng, cũng có lẽ còn ít hơn.

Tôi không còn nhớ rõ nữa.

Kể từ người phụ nữ đầu tiên, bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu bóng hồng.

Lần đầu tiên bị tôi bắt gặp, sau khi tỉnh rượu, anh ta nhìn tôi cười, vẫn dịu dàng như cũ: " Ân Ân."

Anh ta nói.

"Hy vọng em, đừng nói những lời khiến anh mất hứng."

Tôi nhìn anh ta, mỉm cười, kìm nén chút bực bội trong lòng.

Tôi không hỏi người phụ nữ đó là ai, cũng không hỏi tại sao anh ta lại làm vậy, chỉ nói:

"Đừng uống say quá, không tốt cho sức khỏe." Có lẽ con người ta khi sắp mất đi thứ gì đó thì luôn dễ dàng hồi tưởng lại.

Cũng không phải là thật sự hối hận, nếu được làm lại từ đầu, anh ta vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.

Tôi không trả lời.

Đến khi cầm trong tay cuốn sổ đỏ, trái tim tôi mới hoàn toàn yên lòng.

Lúc bước ra khỏi cửa, Tống Chu khựng lại: " Ân Ân..."

"Đúng vậy."

Tôi đột nhiên lên tiếng.

Tống Chu sững sờ.

Tôi nhìn anh ta mỉm cười: "Tôi bảo là đúng vậy."

"Nếu anh không tìm người phụ nữ khác, nếu như vẫn luôn là hai chúng ta ở bên nhau."

"Chúng ta sẽ đầu bạc răng long."

"Có lẽ chúng ta sẽ sinh được một cô con gái thông minh, con bé sẽ kế thừa công ty của chúng ta."

"Chúng ta có thể trở thành ông chủ bà chủ, hai người đi du lịch khắp thế giới."

"Có lẽ đến cuối cùng, chúng ta tóc bạc trắng, nhìn đối phương, bình yên nói ra lời ước hẹn cả đời."

Tôi tiến lên một bước, cong cong khóe mắt.

Đưa tay ra, chạm vào cà vạt của Tống Chu, giống như lúc chúng tôi mới kết hôn, giúp anh ta chỉnh lại cà vạt.

Tống Chu hơi thay đổi sắc mặt: "... Ân Ân."

"Nhưng anh sẽ không làm như vậy."

Tôi lùi lại một bước, tránh né tay anh ta muốn chạm vào tôi, lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh sẽ không, Tống Chu."

"Em biết anh đạo đức giả, ích kỷ, tự phụ, trăng hoa, vô trách nhiệm, khoác lác." Sắc mặt anh ta dần trở nên u ám.

"Em quá hiểu anh rồi, Tống Chu."

"Đây cũng chính là lý do, tại sao em lại kết hôn với anh."

Tôi mỉm cười: "Anh nên vui mừng đi, vừa ly hôn đã phát hiện ra bộ mặt thật độc ác m.á.u lạnh của người vợ cũ."

Tống Chu tiến lên một bước, đưa tay vuốt ve tóc mai của tôi.

Giọng nói lạnh lùng: "Lâm Ân."

Anh ta nói: "Loại người như em, cả đời này cũng sẽ không có được trái tim của người khác."

Người tình cũ cúi đầu thì thầm, dùng giọng điệu thân mật nhất để thốt ra lời nguyền độc ác nhất.

Nhưng mà.

Ai thèm quan tâm chứ.

Mất đi tình yêu cũng giống như cá mất xe đạp vậy.

Tiếng còi xe chói tai vang lên trên đường.

Tôi quay đầu lại, cậu ấm đang ngồi trên chiếc siêu xe với vẻ mặt khó chịu.

Tôi lùi lại một bước, vẫy tay chào tạm biệt anh ta một cách chân thành: "Tạm biệt."

Thấy tôi lên xe, Chu Hoài nghiêng người thắt dây an toàn cho tôi.

Chàng trai cứng cổ, không thèm liếc tôi lấy một cái.

Tôi há miệng cắn lên mặt cậu ta.

Cậu ấm giật mình, đầu suýt chút nữa đập vào nóc xe, vành tai đỏ ửng.

"Chị..."

"Học theo cậu đấy."

Tôi cười nói, "Ghen rồi hả?"

Cậu ấm nói với giọng điệu chua chát: "Đã ly hôn rồi, còn thắt cà vạt cho anh ta..."

Tôi hôn lên mặt cậu ta: "Yên tâm, sớm hết yêu rồi."

Chu Hoài ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt tha thiết.

Giống như một chú cún con đang thầm giận dỗi, nhưng lại đặc biệt thích con người.

Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho đối thủ một mất một còn của Tống Chu.

Đã đồng ý với Tống Chu sẽ không nói cho giới truyền thông.

Nhưng người khác có nói cho giới truyền thông hay không, thì tôi không quản được.

Tin tức về công ty của Tống Chu bị phanh phui, những lời đồn đoán về việc công ty sắp phá sản lan truyền khắp nơi.

Tống Chu bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn cắn răng không chịu thừa nhận.

Cho đến một buổi chiều nọ, trợ lý Trần gõ cửa văn phòng của tôi.

Cô ấy vui mừng khôn xiết:

"Lâm tổng."

"Công ty của bọn họ, đã phát hành cổ phiếu mới."

Cá đã cắn câu rồi.

Người không muốn gặp lại khi chia tay sẽ không chào tạm biệt nhau.

Cuộc họp cổ đông đầu tiên sau khi công ty của Tống Chu vượt qua dư luận.

Phòng họp của công ty sáng sủa sạch sẽ, đứng trước cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy những người đang vội vã qua lại bên dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play