Được đà lấn tới, Lâm Phong xin phép Tịnh Sương: “Cháu và Đàm Vân Hi xin phép hai bác cho chúng cháu ra ngoài mua sắm ạ.”

Đàm Vân Hi cũng nhìn sang hai vị phụ huynh, ánh mắt mong chờ lẫn hào hứng. Đương nhiên, bác gái chẳng có vấn đề gì, nhưng người còn lại có vẻ không muốn cho lắm.

Cuối cùng, dưới sự mèo nheo của con gái, Đàm Hào Kiện không còn cách nào khác, đành phải gật đầu. Lý do chính mà ông đồng ý là vì hai đứa đã hứa sẽ mua vài túi trà về cho ông.

Đàm Vân Hi vội chạy vào phòng thay quần áo, sau đó cùng Lâm Phong rời khỏi nhà.

Một bác gái thấy hai người bèn lên tiếng: “Hôm nay không đến chỗ làm hả cháu?”

Bà chỉ biết Lâm Phong là quân nhân, nhưng bà chẳng biết anh làm trong Bộ Tư lệnh. Mấy người ở đây cứ khăng khăng anh chỉ là một người lính cấp thấp đang phục vụ trong Bộ Chỉ huy Quân sự. Bởi lẽ những người còn trẻ như anh thì làm sao có thể mang quân hàm cao được?

“Vâng ạ.” Lâm Phong lịch sự đáp lại.

Tất nhiên đối tượng của bà ấy chính là Đàm Vân Hi. Bà nhìn chằm chằm cô gái, tựa như muốn lột trần cô trước bàn dân thiên hạ.

Cô gái này rất đẹp, đi cùng Lâm Phong giống như trời sinh một cặp. Chỉ có điều, thằng bé cũng có chút tiền, những người như cô ta giống mấy ả đàn bà chuyên đi đào mỏ trục lợi.

Nếu như Đàm Vân Hi biết được suy nghĩ đó, chắc chắn cô sẽ bảo Tịnh Sương nói chuyện cùng bà.ấy. Mẹ cô đâu phải dạng vừa, nhất là về tài ăn nói, bà chỉ có hơn chứ không có thua.

Hơn nữa, trước đây mẹ cô từng học hết cấp ba, sau khi kết thúc chiến tranh lại xin phép tiếp tục đi học đại học, vì thế chữ nghĩa chắc chắn uyên bác. Một khi mẹ cô đã lên tiếng, chỉ cần không cùng đẳng cấp thì không thể tiếp chuyện.

“Cháu là…”

“Cháu là hàng xóm của Lâm Phong ạ. Vì công việc riêng nên gia đình cháu không sống ở đây; bây giờ cha cháu nghỉ phép nên gia đình trở về thủ đô dạo chơi vài ngày.”

“À.” Người hàng xóm nửa tin nửa nghi, nhưng bà cũng chẳng nói thêm gì. Có gì một lát nữa bà hỏi mấy người kia là được chứ gì.

Lâm Phong không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nhạt nhẽo này, chào bà ấy một tiếng rồi cùng Đàm Vân Hi rời đi. Anh không dám cầm tay cô vì lo lắng cô sẽ bị mấy người này lời ra tiếng vào.

Đương nhiên, tâm trạng anh cũng không được tốt cho lắm khi nghe Đàm Vân Hi bảo rằng hai người chỉ là hàng xóm. Cô có thể bảo rằng gia đình mình là bạn cũ của cha anh mà…

“Sao thế?” Cô nhìn người đàn ông đang cau mày, lên tiếng. Từ khi gặp bác gái đó cho đến tận lúc lên xe, gương mặt Lâm Phong chẳng hề vui chút nào. Cô nhớ mình chẳng làm gì để anh buồn bực mà nhỉ?

“Ai là hàng xóm với em?”

“Chứ không phải hả?” Hiểu được lý do phụng phịu của bạn trai, cô cười khẽ. Cô cũng đâu có nói gì sai đâu, hai gia đình thật sự là hàng xóm mà.

Một người hàng xóm tốt bụng đến mức dọn dẹp căn hộ của gia đình cô mười mấy năm, dù cho không biết cha cô có trở lại đây không.

Có lẽ ông ấy vẫn luôn dằn vặt vì người anh hoặc chị đã mất của “Đàm Vân Hi”.

“Thôi nào.” Cuối cùng, Đàm Vân Hi đành phải dỗ dành bạn trai mình. “Lần sau giới thiệu với họ, chúng ta sẽ không còn là hàng xóm nữa.”

“Là gì?”

Đàm Vân Hi nghiêng người hôn lên má Lâm Phong, giọng nói đầy vẻ trêu ghẹo: “Là chồng tương lai của em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play