"Phu, phu nhân, nương tử của ta nàng thế nào?"
"Vị trí thai đã thẳng, có thể sinh."
"A!"
Theo tử cung co thắt càng lúc kịch liệt, phụ nhân đau đến lên tiếng kêu.
"Đừng kêu, giữ lại thể lực." Tô Tịch Oanh cũng không ngẩng đầu lên nói.
Có thể là bởi vì không đủ dinh dưỡng, thai nhi quá nhỏ, phụ nhân cũng không sinh lâu lắm hài tử đã sinh ra.
Tô Tịch Oanh dùng một mảnh vải nhanh bọc hài tử lại, xử lý vết thương dưới người cho phụ nhân, chờ làm xong tất cả nàng mới đứng lên.
Triệu ma ma hỗ trợ ôm hài tử đi rửa sạch sẽ đưa cho nam nhân: "Là một tiểu tử, chúc mừng."
Nam nhân thật cẩn thận tiếp nhận hài tử, cười rồi khóc, giờ khắc này mẫu tử bình an khiến hắn vui mừng, nhưng lại cảm thấy hài tử không nên đến trên đời này ở ngay lúc này.
"Cảm ơn phu nhân cứu nương tử và hài tử, đại ân của người một nhà chúng ta đều ghi nhớ trong lòng." Nam tử ôm hài tử quỳ xuống trước mặt Tô Tịch Oanh dập đầu với nàng.
Tô Tịch Oanh nhìn phụ nhân bởi vì suy yếu mà ngất đi, lại nhìn nam nhân cẩn thận ôm hài tử: "Vì sao ngươi bị lưu đày?"
Nam tử nghe vậy, đáy mắt lộ ra một tia hận ý: "Tiểu nhân là tử nhân bị người hãm hại, đối phương nói xây nhà có vấn đề, nhà sập chết người, tiểu nhân đã bị bắt, buộc tội, làm hại nương tử có mang bị lưu đày với ta."
Tử nhân là gọi chung của thợ thủ công, còn là chỉ thợ thủ công xây nhà ở hoặc là nghề mộc.
Tô Tịch Oanh mặt không tỏ vẻ gật đầu: "Nương tử của ngươi còn rất suy yếu, căn bản không thể đi lại bình thường, đi theo ta, có lẽ các ngươi có một con đường sống."
Nam tử không nghĩ tới Tô Tịch Oanh sẽ chủ động tiếp nhận bọn họ.
"Nhưng từ lời nói tục tĩu của ta ở lúc trước, người đi theo ta quan trọng nhất chỉ có một thứ, trung tâm, nếu ngươi dám nổi lên bất kì lòng xấu xa gì với người của ta." Nàng nhặt cục đá trên mặt đất lên lòng bàn tay nắm chặt, nháy mắt cục đá hóa thành tro tàn: "Đây là kết cục, hiểu không?"
Nam nhân sợ tới mức toàn thân căng chặt gật đầu: "Hiểu, hiểu, phu nhân yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ra bất kì chuyện thương tổn gì với phu nhân."
"Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, đi qua với ta." Tô Tịch Oanh tiến lên ôm phụ nhân trên mặt đất lên, đưa tới nơi bọn họ đặt chân.
Triệu ma ma nhìn nam tử nói: "Phu nhân là thật sự tốt bụng, các ngươi chỉ cần không có dị tâm, khẳng định phu nhân sẽ không để các ngươi bị hại."
Nam tử vội vàng gật đầu: "Ta, chúng ta nhất định thề sống chết nguyện trung thành với phu nhân."
Tô Tịch Oanh mang theo một nhà ba người nam tử trở về, mọi người đều tò mò nhìn lại.
"Sau này chúng ta có thành viên mới." Nàng quay đầu lại nhìn về phía nam tử: "Ngươi tên là gì?"
Nam tử nói: "Tiểu nhân tên là Điền Mộc."
"Ừ, Điền Mộc, Hạ đại thúc, nấu nhiều đồ ăn chút."
Hạ Thủ Nghĩa cười gật đầu: "Không thành vấn đề."
Sau khi Tô Tịch Oanh đặt phụ nhân xuống, đã đi đến dưới một thân cây ngồi chờ ăn cơm.
Đại Bảo Nhị Bảo thấy nàng trở về, chạy đến bên người nàng dựa vào trên người nàng.
Nhị Bảo mở một đôi mắt to nhìn phía hài tử trong lòng nam nhân nói: "Nương, trong lòng thúc thúc kia ôm tiểu bảo bảo, là từ trong bụng thẩm thẩm kia ra sao?"
Tô Tịch Oanh xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Nhị Bảo cười nói: "Đúng vậy, như Linh Nhi và Tễ Nhi vậy, cũng đều là từ trong bụng nương sinh ra."
Nhị Bảo ngạc nhiên a một tiếng, tò mò vươn tay nhỏ vuốt bụng sớm đã trở nên bằng phẳng của Tô Tịch Oanh: "Con và ca ca cũng là từ trong bụng nương ra."
"Ừ."
Phải nói lúc trước "Nàng ta" chửa hai đứa nhỏ cũng là ngoài ý muốn, lúc ấy "Nàng ta" đã gả cho Tiêu Tẫn, nhưng vẫn một lòng nhào vào trên người Tiêu Tuyệt, một lần, Tiêu Tuyệt tới vương phủ,"Nàng ta" đã muốn hạ dược cho Tiêu Tuyệt, ai biết dược trời xui đất khiến hạ tới trên người Tiêu Tẫn, một lần kia đã có mang.
Mỗi khi trong đầu Tô Tịch Oanh vụt ra đủ loại quá khứ của nguyên chủ, đều muốn tìm đến linh thể của nàng ta hung hăng đánh nàng ta một trận, nàng thật sự là chưa từng thấy thứ ngu như vậy.
Phụ nhân sinh sản còn hôn mê bất tỉnh, hài tử mới sinh cũng không có sữa ăn, cuối cùng Triệu ma ma thương hại hài tử, để cho Hạ Thủ Nghĩa nấu cháo đến đặc một ít, cho hài tử ăn từng miếng nhỏ, ăn no, tiểu tử kia mới không khóc nữa.
Đi đường một ngày, mọi người đều quá mệt, sau khi ăn xong, mọi người đều từng người nằm xuống ngủ.
Đêm dần khuya, Giang Dương gác đêm lặng yên đi đến bên người Tiêu Tẫn.
"Vương gia."
Tiêu Tẫn nghe tiếng mở mắt, đáy mắt không có hỗn độn khi bị bừng tỉnh.
Tiêu Tẫn ngồi dậy đè thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"
"Vừa rồi thuộc hạ nhận được tin tức Lâm Cẩm bọn họ để lại."
Mắt đen của Tiêu Tẫn trầm xuống: "Nói."
"Lúc trước bọn họ nhận được thư của Vương gia đã đi về phía Cẩm Thành, lúc này mới đuổi lại đây, bọn họ nói Hoàng Thượng cũng không đoạt lại hai mươi vạn binh mã ở Cẩm Thành, mà là tiếp tục để cho bọn họ phòng thủ ở biên cảnh, mấy ngày trước có người đề nghị để Tư Mã tướng quân liên hợp với võ tướng dâng tấu với Hoàng Thượng, muốn lật lại bản án cho Vương gia, hiện tại sổ con đã dâng lên rồi."
Ánh mắt Tiêu Tẫn đại biến: "Sổ con đã dâng lên rồi?"
Giang Dương gật đầu cảm thấy đây là chuyện tốt: "Vâng, Vương gia yên tâm, Hoàng Thượng biết ngài trung tâm với Sở quốc khẳng định sẽ trả lại trong sạch cho ngài."
Sắc mặt Tiêu Tẫn lại khó coi tới cực điểm: "Bọn họ là trúng bẫy rập của người khác." Hắn quá hiểu tính nết của Hoàng Thượng, lòng nghi kỵ rất nặng, kiêng kị nhất chính là hoàng tử cấu kết với triều thần, bọn họ dâng tấu chính là chạm vào nghịch lân của Hoàng Thượng, người sau lưng khẳng định là biết rõ tính nết của Hoàng Thượng, mới có thể lừa bọn họ như vậy.
Binh mã phòng thủ ở Cẩm Thành ở lúc hắn bị bắt đã lấy đám người Tư Mã tướng quân làm cầm đầu, nếu Tư Mã tướng quân xảy ra chuyện, cuối cùng những binh mã đó chỉ biết rơi vào tay người khác.
Giang Dương khó hiểu, Tiêu Tẫn đã không kịp giải thích quá nhiều: "Ngươi lập tức để Lâm Khôn nghĩ cách tới gặp ta."
"Vâng, hắn hẳn là ở gần đây."
Giang Dương không rời đi lâu lắm, đã dẫn theo một người trở về, người này đúng là Lâm Cẩm.
"Vương gia, thuộc hạ tới muộn, vẫn xin Vương gia thứ tội."
"Hiện tại ngươi lập tức truyền tin cho Cẩm Thành, để Tư Mã tướng quân bọn họ thỉnh tội với Hoàng Thượng, đẩy tất cả sai lầm lên trên người người ra chủ ý."
Lâm Cẩm cũng khó hiểu: "Vương gia không muốn lật lại bản án sao?"
Tiêu Tẫn mắt đen nặng nề: "Hoàng Thượng nặng bệnh đa nghi, nếu ông ta đã đồng ý phản cung vì bổn vương, chính là đang nói cho thế nhân ông ta làm sai, đế vương nào nguyện ý gánh bêu danh oan uổng trung lương?"
Hai người chợt hiểu ra.
"Mặc dù bổn vương muốn lật lại bản án, cũng tuyệt đối không phải dựa vào bọn họ, dựa theo lời nói của ta đi làm, nếu không thỉnh tội được, vậy chính mình tìm một tội danh đưa mình vào đại lao, một bước xấu nhất chính là chế tạo chiến sự ở biên cảnh, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, đều phải đưa bọn họ an toàn lui xuống."
"Vâng, thuộc hạ lập tức truyền tin về."
Tiêu Tẫn ngước mắt, nhìn bóng đêm càng thêm u tối, lòng cũng trầm xuống.